Trước đó ngài vẫn muốn tìm một người thích hợp, đầu tiên đã suy nghĩ đến Tiêu Nguyên Thạch.
Nhưng bây giờ mới phát hiện Tiêu Nguyên Thạch giả bộ quá tốt, thiếu chút nữa ngài đã bị lừa.
Không thể tín nhiệm và phó thác được.
Hiện tại nhi tử này đúng lúc đưa đến cửa, dù sao cũng là con mình, như thế nào cũng không thể kém hơn Tiêu Nguyên Thạch được.
Đột nhiên được phụ hoàng mình sùng bái lạnh nhạt với mình tín nhiệm, trong lòng Lương Hành Tiêu có chút phức tạp.
Cho nên thật ra phụ hoàng vẫn quan tâm đến đứa nhi tử là hắn ta đây?
Có lẽ trước kia hắn cầu thứ không thuộc về mình, phụ hoàng mới lạnh nhạt và thất vọng như vậy đi.
Quả nhiên, trước đó là hắn ta đáng đời.
Hắn ta nửa quỳ nói: "Vâng, nhi thần nhất định không để cho phụ hoàng thất vọng."
Tiếp đó Hoàng đế hạ chỉ, phong Tam hoàng tử Lương Hành Tiêu đảm nhận chức Tiết độ sứ Bắc Cương, mười ngày sau lên đường nhậm chức.
Ý chỉ này làm cho cả triều thần cũng với thế gia đại tộc kinh thành hoảng sợ, sao đột nhiên hoàng đế lại làm như vậy.
Tiết độ sứ là vị trí cực kỳ quan trọng, nắm toàn bộ quân, dân, tài chính của khu vực đó.
Sao lại là Tam hoàng tử?
Sau khi Tiêu Hàn Tranh biết được tin tức, cũng có chút bất ngờ.
Không nghĩ đến kế hoạch trả thù Phục Văn Tranh của hắn, chẳng những thay đổi số mệnh thủ hoàng lăng của Tam hoàng tử, còn trời xui đất để cho hắn ta có một chức vị tốt như vậy.
Sau khi Tiêu Hàn Tranh nhận được tin tức, Lạc Thời Khanh cũng biết.
Nàng không nghĩ đến Tam hoàng tử có thể thay đổi số mệnh, chẳng qua bây giờ xem như có phúc trong họa.
Đổi thành kiếp trước mới thật là thê thảm, nói không chừng c.h.ế.t rồi cũng không biết người tính toán mình là ai.
Nàng vỗ bả vai Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Lão Tiêu, hẳn Tam hoàng tử nên cảm ơn huynh!"
Tiêu Hàn Tranh bật cười: "Có lẽ đi."
Lạc Thời Khanh hỏi: "Nha hoàn mà huynh an bài kia, huynh dẫn đi rồi?"
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Đưa đến một huyện thành nhỏ phía Nam, nha hoàn đó sẽ lấy một thân phận khác sống cuộc sống mới."
"Phục gia có thể điều tra ra được hay không?" Thời Khanh Lạc cảm thấy chắc chắn Phục Văn Tranh sẽ không bỏ qua cho nha hoàn kia.
Tiêu Hàn Tranh cười khẽ: "Thận phận được sắp xếp không có vấn đề gì, bọn họ không điều tra ra được."
Ngay cả nhãn tuyến mà hoàng đế sắp xếp hắn cũng có thể tránh được, Phục gia không có bản lĩnh đó.
Thời Khanh Lạc nghe vậy thì yên tâm: “Như vậy thì tốt."
Nhìn nội dung trong tình báo, nàng đặc biệt chán ghét Phục Văn Tranh và Phục gia.
Động một tí là muốn hại c.h.ế.t người, cả nhà đều bị giết, đây quả thật không coi mạng người vào trong mắt.
Sau khi hai người dùng xong bữa trưa, một người ngồi ở thư phòng đọc sách, một người thì luyện chữ.
Nha hoàn trong phủ báo lại, Tiêu tướng quân tới thăm.
Thời Khanh Lạc đặt bút xuống, "Tới rất nhanh."
Tiêu Hàn Tranh cũng thả sách xuống, "Đi, đi gặp ông ta thử."
Hắn cũng đã rất lâu chưa gặp phụ thân cặn bã.
Thời Khanh Lạc đứng lên, kéo tay hắn, "Một lát nữa ta nói chuyện với ông ta, huynh cứ giả bộ không nhìn thấy, cũng không cần giúp đỡ."
Tiêu Hàn Tranh thấy bộ dạng muốn vì mình hả giận bảo vệ mình của tiểu tức phụ, trong mắt nụ cười tràn đầy, " Được, vậy thì ta sẽ dựa vào nương tử che chở."
Có lẽ nam nhân khác cảm thấy để nữ nhân ra mặt rất mất thể diện, nhưng hắn lại hưởng thụ sự "Bảo vệ" này của tiểu tức phụ.
Lạc Thời Khanh cười hì hì gật đầu, "Vậy mới phải."
"Đúng rồi, huynh để người gọi mấy bằng hữu kia của ta đến, dù sao phải có thang đi xuống, bên này ta mới thể giễu cợt được."
Hơn nữa đám người Hề Duệ sẽ rất vui vì tham gia náo nhiệt này
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, " Được !"
Đi ra viện, hắn nói với gã sai vặt mấy câu, đối phương lập tức đi gọi người.
Sau đó hai người chậm rãi dạo vườn hoa một vòng, lúc này mới đi đến tiền thính.
Để cho đám người Hề Duệ có thời gian chạy đến, đồng thời cũng muốn cố ý dằn mặt phụ thân cặn bã.
Nếu là đối phương không chờ được tức giận phất tay áo đi, bọn họ cũng không cần nhọc lòng.
Hầu lão đi ra ngoài với bằng hữu, lúc này không có ở đây.
Tiêu Nguyên Thạch cũng là hỏi thăm được Hầu lão đi ra ngoài, cho nên mới đến.
Mặc dù ông ta được xem là nho tướng, nhưng lại không thích giao thiệp với văn nhân ngôn từ sắc bén kia.
Được quản gia dẫn tới phòng khách, ngồi một hồi lâu còn chưa thấy người.
Tiêu Nguyên Thạch không nhịn được nhíu mày lại.
Đúng là Đại nhi tử đã bị con dâu xấu kia làm hư, trước kia cũng không vô lễ như vậy.
Lại một lát sau, Thời Khanh Lạc kéo Tiêu Hàn Tranh đi vào.
Tiêu Nguyên Thạch thấy hai người kéo tay nhanh đi ra, nhíu mày sâu hơn.
Thật là kỳ cục.
Chẳng qua ông ta chịu đựng không nói ra.
Ông ta không mở miệng, chỉ là nhìn chằm chằm hai người.
Tiêu Hàn Tranh nhìn sang, vẻ mặt lạnh nhạt cũng không nói gì.
Lần đầu tiên Thời Khanh Lạc gặp được phụ thân cặn bã.
Nàng cẩn thận quan sát một phen, dung mạo anh tuấn góc cạnh rõ ràng, chẳng những mang mang khí chất mạnh mẽ cường tráng, còn làm cho người ta có một loại cảm giác nho nhã.
Trái lại bộ dạng nhân mô cẩu dạng, đang ở giai đoạn hoàng kim của nam nhân, nếu không phải nàng biết ông ta có thuộc tính tra nam, chỉ nhìn bề ngoài thật có tính lừa dối.