Tiêu Nguyên Thạch lại lần nữa bị Thời Khanh Lạc chặn họng, không nói được gì.
Hiện tại ông ta đúng thật là không thể làm được hai việc này.
Lấy việc hoàng đế coi trọng Thời Khanh Lạc, ông ta muốn g.i.ế.c nàng, hoàng đế là người đầu tiên không tha cho ông ta.
Không nghĩ tới đứa con dâu xấu xa này, ngoài việc không có lễ nghĩa, mồm miệng chanh chua, còn biết tận dụng được ưu thế của mình.
Tiêu Nguyên Thạch lại lần nữa di dời đối tượng, "Sao cái gì ngươi cũng để nàng nói, ngươi không có gì muốn nói hết sao?"
Tiêu Hàn Tranh khó hiểu nhìn ông ta, “Không phải ông đã biết ta sợ vợ rồi hay sao, ta còn có thể nói cái gì đây?"
"Nếu ông thật sự muốn ta phải nói gì đó, vậy nương tử của ta nói cái gì cũng giống như ta nói cả thôi."
Đám người Hề Duệ đang ngồi xổm ở góc tường: ".........."
Không nghĩ tới thì ra Tiêu Hàn Tranh là loại người này, nói chuyện sợ vợ mà nói đến giống như là một điều gì đó vinh quang lắm, phục!
Không thể không nói, Tiêu Hàn Tranh cũng bị Thời Khanh Lạc dạy hư, nói ra những lời này chủ yếu là để chọc tức Tiêu Nguyên Thạch.
Quả nhiên, thành công làm Tiêu Nguyên Thạch giận sôi máu, "Tiêu Hàn Tranh, Ngươi đừng quên ngươi cũng mang họ Tiêu, cho dù lúc trước chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng cho dù có đánh gãy xương cốt thì vẫn còn gân."
"Ngươi cứ tiếp tục làm loạn như thế, sẽ làm cho người ngoài chê cười."
Ý của ông ta chính là tuy rằng đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng dù sao bọn họ cũng là cha con, cả hai hàn gắn lại thì đó mới là chuyện tốt.
Tiêu Hàn Tranh không quan tâm đến ông ta, mà là nhìn về phía Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc cho hắn một ánh mắt trấn an, trong mắt tràn đầy ý muốn bảo hộ.
Tiếp đó nàng nói với phụ thân cặn bã: "Tướng quân phủ của ông đã sớm biến thành trò cười của mọi người rồi, hay là ông không biết?"
"Hơn nữa, nếu mọi người chê cười, chắc chắn là cười ông và tiểu kiều thê của ngươi."
Nàng nhún nhún vai, "Rốt cuộc là bỏ vợ bỏ con, hãm hại vợ mình để cho ngoại thất lên làm chính thê cũng không phải chúng ta."
Tiếp theo lại che miệng cười cười: "Nghe nói ông đã nạp thêm vài thiếp thất, lúc trước ông nói với mẹ chồng ta là không cầm lòng được mà lỡ yêu nàng ta, trâu già gặm cỏ non, cũng đã là một chuyện làm người khác chê cười rồi!"
Đây là do nàng nghe mẹ chồng kể.
"Trên người của ông đã có nhiều thứ làm cho người khác chê cười như vậy , còn để ý tới việc thêm một cái sao?"
Tiêu Nguyên Thạch tức đến mặt xanh mét, "Ngươi, ngươi!"
"Đúng là một tiểu phụ nhân mồm miệng sắc bén."
Nếu như không phải chưa đến lúc thích hợp, ông ta thật sự rất muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cái đứa con dâu hỗn láo này.
Trên mặt Thời Khanh Lạc tự hào cười hỏi: "Mồm miệng sắc bén đúng là ưu điểm của ta, cảm ơn lời khen của ngươi."
Nàng lại cười tủm tỉm nói: "Ta rút lại những lời vừa nãy, tuy rằng có lúc ông sẽ mù mắt, những đôi lúc cũng có thể bình thường được một lần, ví dụ như hiện tại."
Tiêu Nguyên Thạch: "............" Không biết xấu hổ, ông ta lần đầu tiên thấy một người không biết xấu hổ đến như thế.
Đám người Hề Duệ đang ngồi xổm nghe trộm bên ngoài: "..........." Nữ nhân này được đó, vậy mà còn có thể không biết xấu hổ khen mình như thế, đúng là mở mang kiến thức.
Xem ra trước kia da mặt của bọn họ vẫn còn quá mỏng, cần phải học tập điểm này của Thời Khanh Lạc thật nhiều.
Tiêu Hàn Tranh không khỏi cười khẽ, tiểu tức phụ nhà mình sao có thể đáng yêu đến thế.
Hôm nay Tiêu Nguyên Thạch bị châm chọc nhiều đến nỗi không phản bác được gì, trước giờ chưa bao giờ ông ta bị đối đãi như thế.
Ông ta tức giận nói với Tiêu Hàn Tranh, "Không cần học nương ngươi cái tính do dự thiếu quyết đoán đó, về sau ngươi muốn vào triều làm quan, chẳng lẽ ngươi cứ để mặc cho nàng đối đãi với đồng liêu như vậy?"
Thời Khanh Lạc không vui nhìn phụ thân cặn bã, "Ông muốn nói gì cứ nói thẳng với ta, ông ám chỉ mẹ chồng của ta là có ý gì?"
"Mẹ chồng của ta làm chuyện gì chọc tức ông?"
"Lúc còn trẻ bị ông dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, trên thì vì ông phụng dưỡng cha nương, dưới thì vì ông nuôi dưỡng dạy dỗ con cái."
"Chờ ông có công danh sự nghiệp đàng hoàng, chẳng những không được hưởng phúc, ngược lại bị ông ghét bỏ định biếm thê thành thiếp."
"Ta vẫn quá may mắn, tướng công của ta không học theo cái tính bạc tình đó của ông, ông không có tư cách nhắc đến mẹ chồng của ta."
"Nếu không có mẹ chồng, ông có thể học được một thân võ nghệ?"
"Ông không học được một thân võ nghệ, không có mẹ chồng ta hậu thuẫn ở phía sau lo liệu việc nhà, chăm sóc cha nương ông, để ông không còn lo lắng, sao ông có thể lập công ở chiến trường? Sợ là bây giờ xương cốt đã bị bỏ lại ở chiến trường nào đó ở Bắc Cương rồi."
"Ông có thể nói tiếng người được không."
Nàng hừ lạnh, "Ông i may mắn lắm mới có thể có được một thê tử tốt như vậy, đổi thành một người khác mạnh mẽ hơn, đã sớm đánh gãy chân của ông rồi."
"Còn để yên cho ông ở bên tiểu kiều thê gì đó, ông nghĩ đẹp nhỉ."
Thật ra trong lòng nàng đều nghĩ như vậy.
Cũng là do tính tình mẹ chồng quá tốt, đổi lại thành nàng, chắc chắn sẽ trực tiếp đánh gãy chân phụ thân cặn bã này, làm ông ta biến thành thái giám luôn càng tốt, đừng mơ thành đôi cùng tiểu kiều thê.
Tiêu Nguyên Thạch tức đến hộc máu, "Ai cho ngươi lá gan dám nói chuyện với ta như thế?"
Tiêu Hàn Tranh vẫn luôn làm phông nền đột nhiên chủ động mở miệng, "Ta cho."
Tiêu Nguyên Thạch: ".........." Nhi tử này đâu phải do ông ta sinh ra, này rõ ràng là có thù mà.
Thời Khanh Lạc bĩu môi, "Ông ta đây là rõ ràng là bị ta chọc tới nỗi đau cho nên mới chột dạ."
Tiêu Nguyên Thạch nghiến răng nghiến lợi nhìn Thời Khanh Lạc, "Nữ giới của ngươi đều bị chó ăn hết rồi hả?"