Tiếp theo lập tức thấy hoàng đế vào triều sớm, trong long bào cũng mặc một cái áo len cao cổ.
Các đại thần: “……” Được, không cần tò mò, xác định vững chắc mặc rất ấm!
Vì thế lúc bãi triều, bốn vị lão gia tử và ba vị cha đã bị đồng liêu vây quanh, sôi nổi dò hỏi chuyện áo len quần len.
Nhân tiện lại bị nghe một đống lợi ích của việc chơi mạt chược bàn lò sắt, khụ khụ, lợi ích của việc làm việc trên bàn lò sắt.
Vì thế áo len quần len đã làm cho độ hiếu thuận của ba người Hề Duệ được truyền lưu một phen.
Tất nhiên, cũng bởi vì như vậy, mặc kệ là bàn lò sắt hay là áo len quần len đều nổi tiếng.
Nếu ai mặc một bộ áo len quần len đi ra ngoài, đều được hâm mộ.
Có người nhờ đám người Hề Duệ hỗ trợ mua giúp.
Nhưng ba người này đều là nhà cao cửa rộng, rất nhiều người đều không thể nhờ vả.
Vì không muốn lạc hậu, lập tức phái thuộc hạ đến huyện Nam Khê mua.
Vì thế không ít người nhìn thấy cơ hội buôn bán, cũng lập tức chạy tới huyện Nam Khê.
Chẳng qua vẫn là mấy người Hề Duệ nhanh một bước, cùng ngày lập tức viết thư, đi rồi trạm dịch dùng loại đưa thư nhanh nhất, đưa đi huyện Nam Khê.
Thời Khanh Lạc cũng có chuẩn bị, tiếp tục để nhóm nữ công tăng năng suất.
Nhưng cũng theo không kịp tốc độ bán áo len quần len.
Bởi vì sau khi Mạc Thanh Lăng và Hầu lão mặc, quảng cáo một đợt, một ít phú hộ hoặc người có quyền thế ở huyện thành, đều sôi nổi đi đến thôn Hạ Khê mua.
Sau khi nhận đươc thư của đám người Hề Duệ, Thời Khanh Lạc không thể không tiếp tục mở rộng quy mô.
Lần này chẳng những tuyển nữ công ở thôn gần đó, còn tuyển trên toàn huyện.
Hơn nữa ở huyện thành thuê một cái viện rất lớn, chuyên môn dùng để sắp xếp cho những nữ tử phụ nhân từ xa đến.
Tin tức xưởng lông dê tuyển người, rất nhanh đã truyền khắp huyện Nam Khê.
Cũng bởi vậy, tên tuổi của Thời Khanh Lạc lại nổi tiếng thêm một lần nữa, càng được rất nhiều nữ tử sùng bái.
Không ít người muốn mua bàn lò sắt đến từ kinh thành, đi tìm đến chỗ Mạc Thanh Lăng.
Mạc Thanh Lăng đi một chuyến đến xưởng luyện rèn đú, hỏi thăm thợ thủ công.
Cuối cùng quyết định sắt tinh luyện chế tạo vũ khí còn dư làm bàn lò sắt.
Sắt thừa này có độ cứng độ dai rất kém, không làm vũ khí được, nhưng đủ để làm bàn lò sắt.
Còn có thể tận dùng sắt thừa này, kiếm tiền cho huyện nha.
Vì thế Mạc Thanh Lăng lại xây một cái xưởng chuyên môn làm bàn lò điều thợ thủ công đi qua đó.
Ở bên này xưởng lông dê của Thời Khanh Lạc cũng đã đi vào quỷ đạo.
Xưởng lông dê ở trong thôn, mỗi ngày nhóm nữ công đều có thể về nhà.
Rốt cuộc đều là phụ nhân và cô nương ở thôn Hạ Khê và mấy thôn gần đó, nếu là tiết lộ cách làm ra áo len, cả nhà đều sẽ bị người trong thôn ghen ghét.
Tộc trưởng và tộc lão các thôn đều giám sát.
Ở xưởng lông dê trong huyện thành, Thời Khanh Lạc tách nhóm người làm tách le sợi, nhuộm màu, dệt áo len, dệt quần len, vớ len cùng khăn quàng cổ thành những nhóm riêng.
Như vậy trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không bị người học được.
Còn nhờ Bạch Hủ hỗ trợ, để cữu cữu của hắn ta bán nhiều lông dê cho xưởng.
Chẳng qua vẫn không đủ, cho nên Tiêu Hàn Tranh lại đi vài cái thương đội, để cho bọn họ nếu gặp được lông dê thì có thể mang về bán cho bọn họ.
Sau khi Lương Hữu Tiêu được lão gia tử cho phép làm buôn bán, lập tức mở một cửa hàng bàn lò sắt, sản phẩm len ở kinh thành.
Nhóm bàn lò sắt, áo len quần len đầu tiên đến kinh thành cũng không ít, dù giá có cao, cũng bị cướp mua không còn.
Lương Hữu Tiêu kiếm được một khoản.
Sau khi vui vẻ về nhà, đi đến viện lão thái thái dùng bữa, đã bị mấy lời ghen tị của mọi người vây quanh
“Người bận rộn đã trở về rồi?”
“Sinh ý của hai cửa hàng kia của ngươi cũng rất tốt, kiếm lời không ít tiền đi?”
“Có phải ngươi nên đưa tiền vào quỹ công không.”
“Cũng không nghĩ đến chuyện đưa bàn lò sắt và áo len quần len cho mấy phòng chúng ta, vậy mà cầm đi bán hết toàn bộ, Tiểu Lục có phải ngươi bị tiền che mờ mắt rồi không?”
“Vậy mà thiếu gia của phủ Quốc Công chúng ta lại đi làm buôn bán,ngươi thật sự không sợ mất mặt.”
Lương Hữu Tiêu đã sớm đoán được chuyện này sẽ xảy ra.
Hắn ta cợt nhả nói: “Ta làm buôn bán chính là được tổ phụ đồng ý, nếu các ngươi có ý kiến, cứ việc đi tìm tổ phụ.”
“Ta thích bạc như vậy đó, thích đồ màu trắng như thế, chẳng lẽ các ngươi không thích?”
Tiếp theo chính là các loại lời chế nhạo, “Ta thì không dối trá giống các ngươi, rõ ràng cũng thích bạc, nhưng ở ngoài miệng thì giả bộ thanh cao.”
“Nếu không thích bạc, vậy về sau cũng đừng để nương của ta phát tiền tiêu hằng tháng cho các ngươi.”
“Các ngươi đều khinh bỉ chuyện ta làm buôn bán, vậy sao ta còn phải đưa đồ đến viện các ngươi, ta cũng không phải nhiều tiền đến mức không có chỗ tiêu.”
“Ta lại không phải ngốc, để các ngươi vừa dùng tiền dùng đồ của ta, vừa mắng ta sau lưng.”
“Hơn nữa ta vì sao phải đưa tiền mình kiếm được vào quỹ chung, ta lại không có lấy tiền quỹ chung mở cửa hàng. Các ngươi tự mở cửa hàng, cũng không thấy các ngươi nộp lên.”
“Ở không muốn kiếm tiền, mơ đẹp như vậy?”
Từ sau khi kết bạn với Thời Khanh Lạc, hắn ta chế nhạo người ta ngày càng lợi hại.
Đúng là gần đèn thì sáng mà.
Đừng nói, chế nhạo người ta thật sảng khoái, về sau nên động miệng chứ không động thủ.
Đoàn người bị hắn ta chế nhạo, “Ngươi!”
Lương Hữu Tiêu chế nhạo người ta xong, còn chạy tới bên cạnh lão thái thái ủy khuất nói.
“Tổ mẫu, ta chỉ muốn kiếm chút bac, đi tìm mấy thứ tốt hiếu kính ngại và tổ phụ, bọn họ lại ghen ghét ta như vậy.”
Còn biết lấy lui làm tiến nói: “Nếu không ta dọn ra ngoài ở đi, đỡ phải chướng mắt bọn họ.”
Cha hắn ta là thế tử, về sau sẽ kế thừa phủ phủ Quốc Công.
Cho nên hắn ta sẽ không bị đuổi ra ngoài ở, hắn ta cũng không muốn đi, rốt cuộc còn muốn nhờ danh tiếng phủ quốc công mà làm ăn
Nói như vậy, chẳng qua muốn nói rõ với lão thái thái lão gia tử, về sau tiền hắn ta kiếm được, không có quan hệ với những phòng khác.