Tiêu Hàn Tranh ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ tới Thời Khanh Lạc lại tuyên bố bá đạo như vậy, hắn là người của nàng, không cho phép hắn lăng nhăng bên ngoài.
Sau khi bình tĩnh lại, hắn tiến lại bên tai Thời Khanh Lạc, cười khẽ hỏi: "Đánh gãy chân ta? Hửm?"
Còn về chuyện hưu hắn, đã bị hắn vứt ra sau đâu rồi.
Sẽ không có loại chuyện như vậy xảy ra, bởi vì hắn có lòng tin với mình, không thể nào đi lăng nhăng bên ngoài được.
Có một tiểu tức phụ vừa khó dây dưa, hoạt bát lại bá đạo như vậy, cũng đủ để hắn nhức đầu rồi.
Lúc Tiêu Hàn Tranh nói chuyện hơi thở nóng hổi phả bên tai Thời Khanh Lạc, làm nàng cảm thấy một trận ngứa ngáy truyền từ lỗ tai.
Giọng nói của người này cũng thật dễ nghe, lại phù hợp với thẩm mỹ của nàng, đáng ghét!
Thời Khanh Lạc hiếm thấy đỏ mặt, đẩy người ra: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng sát lại gần như vậy."
Sau đó quơ quơ quả đ.ấ.m nhỏ, nhìn hắn nghiêm túc nói: "Đừng có không tin, nếu như huynh dám lăng nhăng bên ngoài, ta dám đánh gãy chân huynh đó."
Tiêu Hàn Tranh nhìn khuôn mắt ửng hồng của tiểu tức phụ, tâm trạng càng vui vẻ hơn.
Hắn cười nói: "Ta tin, vì không để nàng chặt đứt chân của ta, tất nhiên ta sẽ không dám ra ngoài lăng nhăng."
Thời Khanh Lạc liếc nhìn hắn: "Sai, không phải là vì không để cho ta đánh gãy chân huynh, mà huynh mới không dám ra ngoài lăng nhăn."
"Mà là huynh phải trung thành với hôn nhân của chúng ta, đừng quên chúng ta vẫn còn trong giai đoạn thử sống chung."
Sau đó nàng lại không thèm để ý nhún vài nói: "Tất nhiên, nếu quả thật huynh ăn ở hai lòng, chúng ta hòa ly."
Chẳng qua trước đó nhất định phải đánh gãy chân.
Ai bảo Tiêu Hàn Tranh trêu chọc nàng trước, đồng ý sống thử với nàng chứ.
Nụ cười trên mặt Tiêu Hàn Tranh nhạt mấy phần, hắn không thích câu cuối cùng của nàng.
Tiểu tức phụ này động chút là nói hòa ly, xem ra tâm tư muốn hòa ly không nhỏ, chuyện này không tốt.
Hắn không thích nhưng vẫn trả lời theo ý nàng: "Được, đều nghe nàng, ta là vì trung thành với hôn nhân của chúng ta chứ không phải là vì sợ nàng đánh gãy chân ta."
Thời Khanh Lạc hất căm: "Cái này còn được."
Nàng vươn tay vỗ bả vai Tiêu Hàn Tranh: "Yên tâm đi, chỉ cần huynh trung trinh không hai lòng, sau này ta sẽ che chở huynh."
"Ai dám khi dễ huynh, ta liền đánh gãy chân của tên đó."
Nhìn thân thể đơn bạc, bộ dạng dịu dàng tuấn tú lịch sự của tiểu tướng công, rất dễ bị người ta khi dễ.
Cho nên chỉ cần hắn trung thành, nàng sẽ che chở hắn.
Tiêu Hàn Tranh chống lại đôi mắt trong vắt kia của nàng, con ngươi hơi d.a.o động.
Sống hai đời, lần đầu tiên có người nói với hắn "Ta sẽ che chở cho huynh, ai khi dễ huynh, ta sẽ đánh gãy chân của tên đó".
Đáy lòng đóng băng của hắn lại bị hòa tan mấy phần, cong môi mỉm cười nói: "Được sau này ta dựa vào sự bảo vệ của nương tử rồi."
Thời Khanh Lạc nở nụ cười thật to: "Vậy mới đúng."
Tiế đó nàng nháy mắt mấy cái với Tiêu Hàn Tranh: "Tướng công, đậu hủ non có ngon không?"
Tiêu Hàn Tranh múc một muỗng nếm thử: "Vừa tươi vừa non mềm, không tệ."
Thời Khanh Lạc cười đắc ý nói: "Cũng phải xem ai làm ra."
Tiêu Hàn Tranh cười cổ vũ: "Nương tử thật lợi hại."
Thời Khanh Lạc ngạo kiều hất cắm: "Chứ còn gì nữa."
Nàng nghe bạn thân nói, nam nhân biết khen tức phụ cùng với công nhận thành quả lao động của tức phụ là một người không xấu, Tiêu Hàn Tranh cũng không tệ.
Nhìn bộ dạng đắc ý kia của nàng, trong mắt của hắn lại chứa đầy ý cười.
Rất nhanh, Tiêu tiểu muội và Tiêu nhị lang trở về phòng bếp.
Tiêu tiểu muội cười nói: "Chị dâu, nương khen đậu hủ non tẩu làm ăn ngon."
"Muội và nhị lang cũng thích."