Cảm thấy rằng ngay cả khi Trịnh Đồng Phong thành thân với Bạch Lê rồi đưa thiếp về nhà, Trịnh gia cũng sẽ có cách đè xuống.
Đúng như những gì Tiêu Hàn Tranh đã nói, kiếp trước Trịnh gia để cho Trịnh Đồng Phong cưới một nữ tử có thân phận thấp kém hơn mình về làm thê tử, để dễ bề xử lý.
“Hành vi của Trịnh gia thật đáng ghê tởm, chúng ta nhất định không thể để bọn họ được như ý.”
Dám tính kế Bạch Lê nhà nàng, dù cho kế hoạch không có thành công, nàng cũng sẽ không tha thứ.
Đặc biệt còn có khả năng liên lụy đến nữ tử vô tội, nếu đã biết, không thể ngồi yên không quan tâm được.
Tiêu Hàn Tranh gật đầu, “Đúng vậy, không thể buông tha Trịnh Đồng Phong và Trịnh gia”
Dám tính kế nhà bọn họ, thật sự cho rằng bọn họ là quả hồng mềm sao?
Thời Khanh Lạc càng nghĩ càng trở nên tức giận, “Không được, đối với hành vi của Cát Xuân Như, ta không nuốt trôi được cục tức này.”
Mỗi một lần đều là do nữ nhân kia chủ động làm hại bọn họ.
Mặc dù bọn họ cũng đánh trả, nhưng lần này không chủ động hố Cát Xuân Như, nàng cảm thấy khó chịu.
Mặc dù vẻ mặt của Tiêu Hàn Tranh không bộc lộ rõ sự tức giận giống như Thời Khanh Lạc, nhưng trong lòng hắn cũng đang rất tức giận.
Dù sao, hắn đã tự mình trải qua cảm giác muội muội bị Cát Xuân Như hại chết.
“Vậychúng ta không cần nhịn nữa.”
Hắn nói: “Chủ động đánh trả là được rồi.”
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Ta phải nghĩ cách trừng trị nàng ta mới được.”
Một lúc sau, nàng búng tay, “Có rồi.”
“Nữ nhân xấu xa Cát Xuân Như đó muốn làm hại đến hôn nhân và tương lai của Bạch Lê, tính kế thanh danh trong sạch của nàng ấy.”
“Nếu đã như vậy, chúng ta hãy để Cát Xuân Như không mang tiếng tốt.”
Danh tiếng của Cát Xuân Như ở kinh thành cũng đã sớm thối rồi, bất kính mẹ chồng tính toán nhi tử nữ nhi của vợ cả.
Vậy bây giờ nàng lại cho thêm một chuyện hồng hạnh xuất tường nữa.
“Nếu nàng ta đã coi trọng Trịnh Đông Phong đến như vậy, chúng ta sẽsẽ thành toàn cho hai người họ.”
Nhi tử của quan tứ phẩm chạy đến gặp riêng phu nhân của tướng quân, điều này rất phấn khích.
Nữ tử tốt, cũng sẽ không muốn gả cho Trịnh gia.
Sau đó Trịnh Đồng Phong cứ đón tiểu thiếp mà mình yêu về nhà, không hại đến nữ tử nào nữa..
Nhân tiện còn có làm cho phụ thân cặn bã chán ghét.
Đối mặt với Cát Xuân Như không còn thanh danh trong sạch nữa, xem ông ta còn có thể yêu nữa hay không.
Tiêu Hàn Tranh rất ủng hộ ý tưởng của tiểu tức phụ.
“Được rồi, chờ đến khi chúng ta đến kinh thành, lập tức chủ động đáp trả lại.”
Cho dù hắn có người ở kinh thành, nhưng Trịnh Đồng Phong còn ở phủ thành, cũng không có cách nào thực hiện.
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Ừ, đúng lúc ta cũng muốn đi xem trò vui.”
Không ở lại qua đêm, Tiêu Hàn Tranh dẫn người trở lại phủ thành.
Bên kia, Kỳ Y Dương nghe bên ngoài đều bàn tán về hái hoa tặc, đột nhiên gã ta có chút suy sụp.
Còn may, gã ta đội mũ che kín mặt, nếu không thì thật xấu hổ.
Trong vài ngày tiếp theo, gã ta kiên quyết không đi ra ngoài.
Lương Hành Ngọc cũng không ngờ ảnh hưởng lại lớn như vậy, may mà lúc trước hắn ta không đánh chủ ý lên người Tiêu Bạch Lê, nếu không giống như biểu ca thì khổ quá.
Chẳng qua hắn ta vẫn đi ra ngoài, kết giao với không ít thí sinh thi Hương.
Đây là nhiệm vụ do Nhị hoàng tử giao cho.
Bản thân Lương Hành Ngọc không có tâm tư tranh vị trí kia, nhưng lại rất ủng hộ ca ca ruột thượng vị, chỉ như thế hắn ta mới có thể tiếp tục tiêu dao.
Nói cho cùng, nếu đổi thành huynh đệ khác thượng vị, không bị chèn ép là đã quá tốt rồi.
Trong khoảng thời gian này, hắn ta cũng gặp Tiêu Hàn Tranh một lần.
Phát hiện Tiêu Hàn Tranh có thái độ rất lạnh nhạt với mình, hắn ta đoán có thể là có liên quan đến biểu cả.
Hoặc là Trịnh Đồng Phong chạy ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, bị Tiêu Hàn Tranh phát hiện sau chuyện này có bút tích của Nhị ca và Tiêu Nguyên Thạch.
Trong lòng mắng Cát Xuân Như một trận, chuẩn bị sau khi để cho Nhị ca cách xa Tiêu Nguyên Thạch một chút, đỡ sau này khỏi bị bẫy.
Rất nhanh, ngày yết bảng đã đến.
Cả nhà đi cùng Tiêu Hàn Tranh đến xem danh sách.
Danh sách còn chưa được dán, đã có rất nhiều người vây quanh.
Bọn họ cũng không đi chen chúc,mà sang ngồi chờ ở trà lâu đối diện.
Không giống như những thí sinh hồi hộp chờ đợi kết quả của mình, Tiêu Hàn Tranh rất nhàn nhã.
Thấy hắn không quan tâm lắm, Thời Khanh Lạc cười hỏi: “Chàng không lo lắng gì cả sao?”
Tiêu Hàn Tranh thành thật cười đáp: “Không có gì phải lo lắng cả.”
Hắn tự tin nói, “Ngoại trừ việc không xác định có thể lấy được vị trí đầu bảng hay không, còn chuyện trúng cử thì không thành vấn đề, chỉ là không biết thứ hạng bao nhiêu thôi."
Thời Khanh Lạc cười chọc Tiêu Hàn Tranh: "Lão Tiêu, nếu mấy thí sinh bên ngoài mà nghe được câu này, giá trị cừu hận của chàng sẽ bị tăng lên đấy.”
Tiểu tướng công thật đúng là làm người ta dễ tức giận mà.
Đúng lúc này, dưới lầu có người hét lên: “Yết bảng rồi, yết bảng rồi!”
Sau đó, lập tức thấy quan sai dán danh sách lên.
Thời Khanh Lạc hỏi: “Chúng ta có muốn xuống xem không?”
Tiêu Hàn Tranh lắc đầu cười, "Không, người trước ba sẽ có người đến thông báo."
Hắn luyến tiếc tức phụ nhà mình phải khổ sở chen chúc xuống dưới.
Thời Khanh Lạc cười, “Versailles Tiêu.”
Điều này có nghĩa là hắn có thể lọt vào top ba?
Tiêu Hàn Tranh nghe không hiểu, “Versailles Tiêu có nghĩa là gì?”
Thỉnh thoảng, tiểu tức phụ sẽ nói ra một vài từ mà hắn nghe không hiểu.
Tuy nhiên nàng chỉ nói vậy trước mặt hắn.
Thời Khanh Lạc giải thích, “Chính là dùng hình thức khiêm tốn để khoe khoang”
“Bây giờ huynh còn không phải là Versailles Tiêu sao?”
Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười nói: “Nàng đấy!”
Chẳng qua hắn cảm thấy mình đã nắm chắc cho nên không kích động căng thẳng thôi.