Thời Khanh Lạc thấy dáng vẻ này của gã ta cười nói: “Ta cũng không oan uổng người tốt.”
“Các ngươi trở về kinh thành điều tra đi, nếu như phát hiện Cát Xuân Như thật sự muốn đẩy tiểu cô của ta vào chỗ chết.”
“Vậy ngươi hãy giúp ta trừng trị nàng ta và Trịnh Đồng Phong.”
Kỳ Y Dương nhíu mày: “Ta giúp ngươi trừng trị thế nào? Trịnh Đồng Phong thì đơn giản, nhưng Cát Xuân Như là phụ nhân ở hậu viện, ta không đụng tới được!”
Thời Khanh Lạc nhìn gã ta đầy tin tưởng nói: “Ngươi có thể làm được.”
Kỳ Y Dương: “...” Ta cảm ơn.
Bây giờ gã ta có thể đứng dậy bỏ đi không?
Gã ta nói không nên lời: “Ngươi muốn làm gì?”
Thời Khanh Lạc nói: “Chờ chúng ta đến kinh thành, ngươi nói gia đình ngươi tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa, sau đó mời các phu nhân như Cát Xuân Như tham gia.”
“Sau đó ngươi lại mời một số bạn bè đến ngắm hoa.”
“Cuối cùng ghép bọn họ thành một đôi là được.”
Nàng và tiểu tướng công đã nghĩ cách, để ghép hai người thân phận khác nhau, nam nữ cách biệt lại với nhau thật đúng là không dễ.
Nhưng có Kỳ Y Dương làm cùng thì hành động sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ai bảo tên nhóc này chủ động tới cửa, đã giúp nàng giải quyết vấn đề nan giải, người tốt nha!
Lương Hành Ngọc nghe xong lời này, không nhịn được phun ngụm trà vừa mới uống ra.
Nữ nhân này quả nhiên có độc.
Nàng thế mà muốn để cha chồng mình đội nón xanh …
Kỳ Y Dương cũng sợ ngây người, thế gian này lại có nữ nhân xấu xa như vậy.
Có nàng dâu nhà nào sắp xếp để cha chồng đội nón xanh, chỉ có Thời Khanh Lạc…
Gã ta không khỏi hỏi: “Đây cũng hơi quá rồi đi?”
Thời Khanh Lạc hỏi lại: “Vậy tại sao ngươi không nói, nàng ta muốn đẩy tiểu cô của ta vào chỗ c.h.ế.t còn quá đáng hơn?”
“Ta cũng không bắt người thiết kế để cho Cát Xuân Như thật sự mất đi sự trong trắng với Trình Đồng Phong.”
“Chỉ là để cho mọi người biết, Trịnh Đồng Phong vụng trộm với tướng quân phu nhân là được!”
Hai người Kỳ Y Dương: “...” Đây không phải là cùng một ý sao?
Không phải cũng là đội nón xanh cho Tiêu tướng quân sao?
Kỳ Y Dương không hiểu hỏi: “Vậy ta phải làm sao để mọi người biết bọn họ vụn trộm?”
Thời Khanh Lạc bất đắc dĩ nhìn gã ta: “Làm sao ta biết được?”
Kỳ Y Dương: “…” Mẹ kiếp, không phải ngươi nói ta làm sao?
Thời Khanh Lạc lại nói: “Ngươi chỉ cần nói là có làm hay không.”
“Nếu ngươi làm, vậy thì ta ngay lập tức quên đi chuyện phía sau núi.”
Nàng lại nói đầy ẩn ý: “Nếu ngươi không làm, lúc ngươi trở vể kinh thành, ta cam đoan ngươi chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
Kỳ Y Dương: “...” Đời này gã đã làm chuyện gì, mà gặp phải nữ nhân như vậy.
Gã ta vô cùng ấm ức cắn răng nói: “Ta làm.”
Gã ta hối hận vì đã tới, giống như là chủ động bị lừa đưa tới cửa vậy.
Lương Hành Ngọc: “...” Đốt một ngọn nến đồng cảm với biểu ca, quá thảm rồi.
Kỳ Y Dương cảm thấy Thời Khanh Lạc rất xảo trá và không biết xấu hổ.
Gã ta suy nghĩ rồi nói: "Hay là chúng ta viết một bản thỏa thuận đi."
Thời Khanh Lạc nhíu mày: "Thật ra đối với ta thì không sao, chẳng qua ngươi thật sự muốn viết chuyện mình là hái hoa tặc sao?"
Kỳ Y Dương: "..." Cái gì gọi là chuyện gã ta là hái hoa tặc, gã ta không phải là hái hoa tặc, được không?
“Tất nhiên là không phải.”
Gã ta cắn răng nói: "Ý của ta là, viết một thỏa thuận giữa chúng ta, chỉ cần ta làm được chuyện ngươi yêu cầu thì ngươi phải giữ mồm giữ miệng.”
“Không đúng, người nhà ngươi đều phải giữ mồm giữ miệng.”
Tất nhiên gã ta sẽ không ngốc đến nỗi viết ra lý do, chẳng qua là cảm thấy để Thời Khanh Lạc viết một cam kết giữ kín miệng thì sẽ yên tâm hơn.
Dù sao nữ nhân này rất thông minh, gã ta lại sợ nàng dùng chuyện này đến hãm hại mình.
Thời Khanh Lạc bật cười: “Ta cũng không giống ngươi, ta rất uy tín.”
“Nhưng nếu ngươi đã có yêu cầu như vậy thì ta sẽ chiều theo ý ngươi.”
Vừa hay mỗi phòng trà đều có giấy bút, vì vậy Kỳ Y Dương lập tức viết hai bản thỏa thuận xong ký tên vào.
Thời Khanh Lạc xem qua một lượt, cũng ký tên của mình vào.
Nhìn thấy chữ ký uốn lượn của nàng, Kỳ Y Dương kinh ngạc nói: “Chữ viết của ngươi cũng không tệ.”
Thời Khanh Lạc nhếch môi cười: “Tất nhiên rồi, tướng công của ta là giải Nguyên của kỳ thi Hương, nếu ta mà viết chữ xấu, chẳng phải là làm mất mặt chàng ấy sao.”
Kỳ Y Dương: “...” Lại bị đ.â.m vào tim rồi.
Gã ta không chịu nổi nữa: “Chúng ta đi trước, đợi tới kinh thành sẽ liên lạc lại với ngươi.”
Nếu như không phải hoàn thành việc Thời Khanh Lạc giao thì sau này gã ta thật sự không muốn gặp lại nàng.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Hẹn gặp lại!”
Sau đó Kỳ Y Dương gọi Lương Hành Ngọc vội vàng rời khỏi phòng, khiến người ta cảm giác giống như là chạy trối chết.
Thời Khanh Lạc im lặng, quay đầu hỏi Tiêu Hàn Tranh: “Ta đáng sợ như vậy sao?”
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười nói: “Đối với bọn họ, có thể đi.”
Có lẽ từ nhỏ Kỳ Y Dương chưa từng bị chỉnh như vậy bao giờ.
Cho nên mới sợ tiểu tức phụ.
Thời Khanh Lạc chớp mắt: “Ta gần gũi như vậy mà gã ta lại sợ ta, đúng là không có mắt.”
Nàng giật tay áo Tiêu Hàn Tranh: “Chàng thì sao?”
Tiêu Hàn tranh đưa tay ôm chặt nàng, nói nhỏ vào tai: “Thích nàng còn không hết thì sao lại sợ nàng.”
Thời Khanh Lạc: “...” Nói những lời mật ngọt này thật sự là càng ngày càng trơn tru.
Thật đúng là học không cần thầy mà!
Nhưng nàng chính là tục như vậy, thích nghe dỗ ngon dỗ ngọt kiểu này.
Nàng liếc hắn: “Cái này còn tạm được.”
Sau khi thành tích đã có, cả nhà về thôn Hạ Khê trước để sắp xếp và thu dọn đồ đạc.
Sau lần vào kinh này, cũng không biết lúc nào mới có thể trở lại, cho nên muốn chuẩn bị đầy đủ một chút.
Các xưởng đều giao cho người quản lý mà Tiêu mẫu chọn, mỗi xưởng ba người quản lý, như vậy có thể giám sát lẫn nhau.
Đồng thời nhờ tộc trưởng và Mạc Thanh Lăng giúp trông coi một chút.
Về phần đạo quán, Thời Khanh Lạc còn chưa đề cập tới thì nhóm người tộc trưởng đã chủ động nhận trách nhiệm trông coi.
Không có cách nào, thật sự là dưới sự tẩy não của Thời Khanh Lạc, lão thần tiên đã ăn sâu lòng người, hương khói ở đạo quán ngày càng nhiều.
Sắp xếp xong, hai ngày sau cả nhà chuẩn bị xuất phát.
Trước khi rời đi, Thời Khanh Lạc còn nhìn thấy được một trò hay.
Hôm nay, nàng vừa đóng gói xong tất cả mọi thứ.
Thời lão tam đi đến.