Sau khi cuốn "Tu tiên" của Tiêu Hàn Tranh trở nên nổi tiếng, thu nhập cũng ngày càng khả quan.
Bạch Hủ không những bán chạy ở kinh thành, mà hàng tháng còn liên tục xuất bản bán ra khắp Đại Lương.
Nghe nói còn truyền đến nước Cát, người dân nước Cát cũng rất thích, đều là mua từ chỗ Bắc Cương.
Vì vậy Tiêu Hàn Tranh cũng không thiếu tiền tiêu.
Hắn còn nuôi không ít hạ nhân.
Vì vậy vừa tới kinh thành, nhà mới mua đã được quét dọn sạch sẽ.
Viện tử là kiểu ba vào ba ra, chủ nhân cũ đi làm quan ở nơi khác, hơn nữa tiền bạc eo hẹp nên mới bán đi.
Tiêu Hàn Tranh còn cho người quét vôi lại một lần.
Đồ dùng trong nhà cũng đều thay mới theo phong cách mà Thời Khanh Lạc thích, còn có ghế sô pha do nàng tự làm.
Vừa vào viện tử đã thấy một nam tử khoảng bốn mươi tuổi đứng đó dẫn theo mấy người ăn mặc giống nha hoàn và gã sai vặt.
"Chủ tử, mọi người đã tới."
Tiêu Hàn Tranh cười gật đầu với ông ta: "Ngụy thúc!"
Sau đó giới thiệu với mấy người Tiêu mẫu: "Đây là Ngụy thúc, sau này chính là quản gia trong phủ chúng ta.”
Ngụy Kim Lương cười nói: "Sau này mọi người có thể gọi nô tài là Ngụy quản gia."
Mạng của ông ấy là do Tiêu Hàn Tranh cứu, vừa hay cũng chán ghét những tranh giành đấu đá bên ngoài.
Cho nên nghe Tiêu Hàn Tranh muốn tìm quản gia đã tự mình tiến cử.
Bởi vì Ngụy Kim Lương không lớn hơn Tiêu mẫu bao nhiêu tuổi, nên Tiêu mẫu cũng chỉ gọi ông ấy là Ngụy quản gia.
Ba người Thời Khanh Lạc thì bắt chước Tiêu Hàn Tranh gọi ông ấy là Ngụy thúc.
Có thể thấy Tiêu Hàn Tranh rất coi trọng Ngụy thúc này, đối xử không giống như quản gia.
Ngụy Kim Lương vừa cười vừa giới thiệu mấy nha hoàn và gã sai vặt sau lưng cho mấy người Thời Khanh Lạc.
Đây đều là Tiêu Hàn Tranh sắp xếp, gần đây ông ấy phụ trách dạy bảo, để sau này bọn họ tuân thủ tốt quy củ.
Mấy người này đều là quen thuộc, sẽ không sợ bị phản bội.
Bây giờ nhà bọn họ chỉ là phủ đệ của cử nhân, không cần quá nhiều người hầu hạ.
Vả lại người quý vì chất lượng chứ không phải vì số lượng, hiện tại rất dễ bị người khác lợi dụng sơ hở, nên cũng chỉ sắp xếp cho mỗi người một người hầu hạ là được.
Cũng không cần chọn lựa, ai thích hợp đi theo ai, hắn đã có sắp xếp.
Tiêu Hàn Tranh sắp xếp một nữ nhân hơn hai mươi tuổi đã hòa ly đến hầu hạ Tiêu mẫu.
Trượng phu của nữ nhân này mềm yếu, vô dụng, còn dung túng nương mình bán nữ nhi ruột của thê tử mình.
Vì vậy trong cơn tức giận, nữ nhân này chủ động hòa ly với trượng phu, cũng tìm kiếm nữ nhi ruột khắp nơi.
Cuối cùng nhờ Tiêu Hàn Tranh giúp đỡ mới tìm được nữ nhi.
Nàng ta mạnh mẽ, tự lập, trước khi bán mình thì tính cách ngay thẳng hoạt bát, còn có chút hung dữ.
Vì muốn trả ơn Tiêu Hàn Tranh, hai mẹ con cũng muốn có một chỗ nương thân, nên đã chủ động ký giấy bán mình.
Tương đối phù hợp đi theo tính tình có chút mềm mỏng của Tiêu mẫu.
Còn Tiêu Bạch Lê thì là một thiếu nữ mười lăm tuổi từ nhỏ được tổ chức sát thủ đào tạo.
Nhóm sát thủ này bị người của Hoàng đế g.i.ế.c sạch, sau khi trở về thiếu nữ này lại bị người nhà sang tay bán ra ngoài lần nữa.
Còn thiếu chút nữa luân lạc tới kỹ viện, được người của Tiêu Hàn Tranh mua lại đưa về Tiêu phủ.
Kiếp trước Tiêu Hàn Tranh biết thiếu nữ này, người có ơn nàng ta sẽ trả ơn, có thù sẽ giết, cuối cùng bị quan phủ bắt được và c.h.é.m đầu.
Người ân oán rõ ràng, lại có võ công, hiểu một chút y thuật, tương đối thích hợp đi theo muội muội.
Sắp xếp cho Nhị Lang một gã sai vặt biết võ công, cũng có thân thế không đơn giản.
Cuối cùng sắp xếp cho Thời Khanh Lạc một nữ tử mười tám tuổi tên Thanh Thanh.
Cha nương người thân của nữ tử này đều bị một tên Tri huyện làm hại, trên người mang mối thâm cừu huyết hải.
Tiêu Hàn Tranh thu thập hết chứng cứ phạm pháp của tên tri huyện kia, báo thù cho nàng ta.
Nàng ta không còn lo lắng, cũng tự nguyện ký giấy bán thân, đến Tiêu gia hầu hạ Thời Khanh Lạc.
Trong những năm chờ đợi báo thù đó, học được rất nhiều điều, ánh mắt rất hung ác, làm việc nhanh nhẹn.
Lần đầu tiên Thời Khanh Lạc gặp Thanh Thanh, ấn tượng không tệ.
Người một nhà đi đường vất vả, đều về phòng mình nghỉ ngơi.
Buổi tối, Thời Khanh Lạc rửa mặt xong trở về phòng.
Tiêu Hàn Tranh đã làm ấm giường cho nàng.
Thời Khanh Lạc kéo chăn ra chui vào, ôm lấy lò sưởi hình người tiểu tướng công: “Kinh thành lạnh quá.”
Thật sự nhớ những ngày có máy sưởi ấm và điều hoà không khí.
Tiêu Hàn Tranh ôm lấy nàng: "Ra ngoài mặc nhiều vào, ta đã cho người làm mấy cái áo lông chồn cho nàng, ngày mai sẽ mang tới."
Thời Khanh Lạc cuộn người nằm trong n.g.ự.c hắn: "Tướng công nhà ta là tốt nhất!"
Tiêu Hàn Tranh lấy một bức thư bên cạnh gối đầu mở ra: "Lại đây, cùng xem trò hay của phụ thân cặn bã."
Đây là người mà hắn sắp xếp ở phủ tướng quân, vừa mới đưa tin tức tới.
Hắn biết tiểu tức phụ thích xem loại náo nhiệt này nhất, nên đợi nàng rửa mặt xong mới mở ra.
Xem xong nội dung trong thư, Thời Khanh Lạc nói: "Cát Xuân Như đúng là rất yêu thương đệ đệ muội muội của mình."
Vậy mà dám dọn sạch phủ tướng quân.
Tiêu Hàn Tranh cười nói: "Phụ thân cặn bã cũng biết đau lòng."
Nếu không cũng sẽ không cướp đi quyền quản gia của Cát Xuân Như.
Thời Khanh Lạc cười trên nỗi đau của người khác: "Đáng đời, chuyện này hoàn toàn là do ông ta cưới về một nữ nhân phá của."
“Đào Liễu còn rất nỗ lực nha.”
Người của Tiêu Hàn Tranh đã ghi lại cuộc nói chuyện của ba người.
Chưa kể, Đào Liễu thật đúng là thích hợp làm trà xanh, loại trà này thật sự rất sinh động.
Nàng vừa cười vừa nói: "Xem ra, Đào Liễu rất có cơ hội đẩy Cát Xuân Như xuống làm thiếp, còn mình thì lên làm chính thê!"
Cát Xuân Như là ngoại thất thượng vị, hạ bệ cả chính thê là Tiêu mẫu.
Nếu chính nàng ta cũng bị ngoại thất là Đào Liễu hạ bệ, từ chính thê xuống làm thiếp, vậy thì sẽ rất thú vị.
Đây chính là ăn miếng trả miếng.
Tiêu Hàn Tranh cười nhẹ nói: "Ta cũng nghĩ như vậy, sau này đợi nàng ta bị người thân xa lánh, lại từ chính thê xuống làm thiếp, đó mới là kết cục của nàng ta."
Kiểu người như Cát Xuân Như chắc là không thể làm được giống như nương hắn, trực tiếp hòa ly.
Thời Khanh Lạc gật đầu: "Vậy phải để Đào Liễu nỗ lực hơn nữa."
"Hai ngày nữa, ta sẽ liên hệ với Kỳ Y Dương để gã ta sắp xếp tiệc ngắm hoa."
"Chúng ta cũng giúp Đào Liễu một tay."
Tiêu Hàn Tranh gật đầu: "Được."
Vừa hay gần đây kinh thành không có gì náo nhiệt, vậy để mọi người xem náo nhiệt ở phủ tướng quân đi.
Xem hết bức thư này, chữ viết trên đó dần dần biến mất không dấu vết.
Tiêu Hàn Tranh lại sờ soạng lấy ra một bức thư khác.
Hắn ôm Thời Khanh Lạc nói: "Được rồi, chúng ta lại xem náo nhiệt của phủ nhị hoàng tử."
Thời Khanh Lạc kinh ngạc: "Lão Tiêu, chàng rất lợi hại nha, còn có chỗ nào là chàng không bố trí người vào không?"
Chưa kể Phủ tướng quân, trước đó là phủ Tam hoàng tử, bây giờ là phủ Nhị hoàng tử, vậy mà đều có người của hắn, tiểu tướng công nhà nàng quá lợi hại rồi.
Tiêu Hàn Tranh cười chỉ lên trời: "Ta không sắp xếp người trong hoàng cung."
Cũng không phải là không thể bố trí, nhưng Hoàng đế có nhiều tai mắt, nếu sơ ý một chút bị phát hiện, đối với hắn không phải chuyện tốt.
Cho nên tốt nhất là không bố trí.
Về phần mấy hoàng tử, cũng không có liên quan gì lớn.
Mặc dù là hoàng tử hay là nhà đại thần, nhà ai không có một vài tai mắt?
Đều dựa vào bản lĩnh để nói chuyện.
Sau đó hai người lại chụm đầu cùng nhau xem thư.
Sau khi xem xong Thời Khanh Lạc cười trên nỗi đau của người khác: "Cát Xuân Di kia, có phải gọi là tự lấy đá đập chân mình không?"