Kỳ Y Dương nhẹ nhàng thở ra, may là nàng không có hung hăng càn quấy nhất định muốn để gã ta ở cùng với mấy người Hề Duệ.
Vì vậy gã ta càng khách khí hơn: “Vậy ngày mai ta cho người tới đón các ngươi.”
Thời Khanh Lạc gật đầu: “Được!”
Mấy người Hề Duệ thấy thế ngẩn người: “Từ khi nào ngươi quen với tên ngốc này vậy?”
Kỳ Y Dương nghe nói như vậy thì không vui: “Thế nào, chỉ có các ngươi mới có thể quen nàng ấy, ta thì không được sao?”
Gã ta hừ lạnh: “Ta cũng là bạn bè với phu thê Thời nương tử.”
Lương Hữu Tiêu bĩu môi: “Thấy ngươi gọi nàng ấy là Thời nương tử là có thể biết quan hệ của các ngươi không tốt lắm.”
Hề Duệ đắc ý nói: “Đúng vậy, chúng ta đều gọi nàng ấy là Khanh Lạc nha.”
Kỳ Y Dương: “...” Có chút đau lòng.
“Bây giờ chưa quen lắm, sau này tự nhiên sẽ thân quen hơn.”
Gã ta nsuy nghĩ, đột nhiên mời Thời Khanh Lạc: “Không thì hôm nay ăn cơm cùng nhau đi?”
Gã ta sợ mấy người Hề Duệ hỏi Thời Khanh Lạc vì sao quen biết mình, sợ nàng bán đứng gã ta.
Sao Thời Khanh Lạc có thể không nhìn ra được suy nghĩ của gã ta, bật cười: “Được thôi, ngươi vui vẻ là được.”
Hề Duệ nhíu mày nhìn Kỳ Y Dương: “Như vậy cũng nên mời chúng ta không? Chúng ta đi cùng nhau.”
Hắn ta rất không thích bộ dạng làm bộ làm tịch của người này.
Kỳ Y Dương cười lạnh: “Tất nhiên là có thể, các ngươi muốn ăn cơm ta mời thì vào đi.”
Lương Hữu Tiêu khoác tay lên vai Kỳ Y Dương: “Tại sao lại không vào, có người mời khách chúng ta vui mừng còn không kịp.”
Một lát nữa bọn họ sẽ chọn món đắt nhất.
“Vậy đi thôi.” Kỳ Y Dương hất tay Lương Hữu Tiêu ra, tên này làm như bọn họ thân quen lắm không bằng.
Lương Hành Ngọc không nói nên lời, biểu ca làm sao vậy, lại mời mấy tên thích gây chuyện này ăn cơm.
Nhưng cũng không hề phản đối.
Dù sao nhị ca hắn ta thật sự muốn lôi kéo mấy người này, lúc này hắn ta xem thử có thể giao hảo được hay không.
Thế là đoàn người đi vào một gian phòng.
Sau khi ngồi xuống, quả nhiên Lương Hữu Tiêu chọn món đắt tiền. Hề Duệ cũng không ngừng gọi thêm đồ ăn, khiến mặt Kỳ Y Dương đen đến không thể đen hơn.
Cuối cùng không nhịn được, nhìn hai người mở miệng nói: “Các ngươi vừa phải thôi.”
Cứ tiếp tục chọn như vậy, vì tiền của gã ta sẽ rỗng mất.
Mặc dù gã ta con trai trưởng của thế tử quốc công phủ, nhưng tiền tiêu hàng tháng là cố định.
Nhà bọn họ lại có nhiều nam đinh, tiêu pha bình thường đều có hạn chế.
Cũng không có tiền giống như Lương Hữu Tiêu này, cũng không giống Hề Duệ có thể thường xuyên được nhận phụ cấp từ Thái hậu và quốc công phu nhân.
Nghe Kỳ Y Dương nói, Hề Duệ mới bĩu môi không gọi món tiếp nữa.
“Thật nhỏ mọn, thảo nào không chơi được với bọn ta.”
Kỳ Y Dương: “……” Không chơi với đám các ngươi, không phải bởi vì keo kiệt, mà là vì gã ta không phải loại người ăn chơi trác táng.
Mấy người Hề Duệ thật sự là chưa từng tự mình biết mình.
Gọi xong đồ ăn, mấy người ngồi tán dóc.
Nói chuyện một lát, Kỳ Y Dương chủ động nhìn Thời Khanh Lạc rồi mở miệng, “Chuyện ngươi muốn ta làm, có khả năng phải tạm hoãn lại.”
“Mẫu thân ta nói nếu làm yến tiệc ngắm hoa, phải chờ đến khi ta thi xong ân khoa mới được.”
Gã ta về nhà xúi giục mẫu thân tổ chức tiệc ngắm hoa, sau đó mời các quan tứ phẩm và các phu nhân có phẩm cấp trở lên trong kinh thành đến dự.
Nhưng mẫu thân của gã ta lại nói, gần đây gã ta còn phải chuẩn bị thi hội, không nên tổ chức tiệc ngắm hoa.
Chờ gã ta thi xong lại nói.
Thật ra Thời Khanh Lạc cũng không vội như vậy, “Ngươi chỉ cần đặt chuyện ta nói trong lòng, làm cho tốt, thời gian chậm một chút cũng không vấn đề gì.”
Chờ thi xong ân khoa, sau khi tiểu tướng công nhà nàng thi đỗ tiến sĩ, để cho phụ thân cặn bã phải hối hận vì đã cắt đứt quan hệ với nhi tử cũng không muộn.
Có Đào Liễu châm ngòi thêm, nhất định phụ thân cặn bã sẽ ngày càng bực dọc với Cát Xuân Như.
Tiếp theo chuyện Cát Xuân Như và Trịnh Đồng Phong bị rùm beng lên, đoán chừng phụ thân cặn bã liên tiếp gặp tai nạn sẽ càng thêm hối hận.
Chọn thời gian như vậy cũng không tồi.
Kỳ Y Dương lập tức bảo đảm, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi làm tốt.”
Gã ta chờ mấy người Hề Duệ đến hỏi gã ta đang làm chuyện gì, vì sao lại giúp Thời Khanh Lạc làm việc.
Gã ta đã nghĩ kỹ rồi, thay vì phải lo lắng đề phòng sợ Thời Khanh Lạc nói chuyện kia ra, không bằng nói ra ngay trước mặt đám người Hề Duệ.
Tất nhiên, gã sẽ không nói đến chuyện xảy ra sau núi, mà đổi thành chuyện khác.
Quả nhiên mấy người Hề Duệ nghe xong cuộc đối thoại của hai người thì tò mò không thôi.
Hề Duệ hỏi: “Ngươi muốn cho gã ta làm chuyện gì? Sao lại không gọi chúng ta làm?”
Thời Khanh Lạc cũng không giấu giếm, nói chuyện Cát Xuân Như và Trịnh Đồng Phong bày kế hãm hại Bạch Lê, cùng với chuyện xấu trong nhà Trịnh Đồng Phong ra.
Đồng thời cũng nói chuyện để cho Kỳ Y Dương đi làm.
Bọn họ và nàng là bằng hữu, vẫn có thể tin tưởng.
Mấy người Hề Duệ kinh ngạc không thôi, hiển nhiên không ngờ Cát Xuân Như ác độc như vậy, còn có kẻ Trịnh Đồng Phong kia cũng không phải thứ gì tốt.
Lương Hữu Tiêu nhìn Kỳ Y Dương, lại nhìn nhìn Thời Khanh Lạc, “Sao tên này lại đồng ý giúp ngươi làm loại chuyện này?”
Kỳ Y Dương và bọn họ không phải là một dạng người, người ta là công tử thế gia thuộc về nhóm người dốc lòng học tập, muốn dựa vào chính mình thi khoa cử bước lên con đường làm quan.
Còn bọn họ là đơn thuần ăn chơi trác táng.