Lương Hữu Tiêu cũng châm ngòi thổi gió nói: “Không nghĩ tới Tiêu đại tướng quân có quan uy như vậy, quyền lợi lớn đến mức có thể uy h.i.ế.p đánh đánh g.i.ế.c giết với người nhà cử nhân.”
“Nương tử của Tiêu cử nhân yên tâm, chuyện hôm nay chúng ta đều thấy trong mắt.
“Về sau nếu các ngươi bị Tiêu đại tướng quân trả thù, chúng ta sẽ ra làm chứng giúp các ngươi, để kinh đô phủ doãn theo lẽ công bằng xử lý.”
Hề Duệ cũng nói: “Đúng vậy, nếu kinh đô phủ doãn không dám làm gì Tiêu tướng quân, ta sẽ tiến cung thỉnh Thánh Thượng làm chủ cho các ngươi.”
Mọi người vừa nghe hai người nói, cũng nói theo: “Đúng đúng, chúng ta có thể làm chứng.”
Lúc trước bọn họ nghe nói thê tử này của Tiêu tướng quân là ngoại thất thượng vị, bất hiếu với trưởng bối, còn hãm hại chính thê nguyên phối, chèn ép con vợ cả, không nghĩ tới còn có thân phận kinh khủng như vậy.
Tiêu tướng quân cũng không phải là người gì tốt, vậy mà cưới nữ nhi của nghĩa đệ kết bái làm thê tử, uổng cho thái độ làm người.
Còn dung túng chất nữ làm ra nhiều sự tình ghê tởm thế này.
Trước kia có không ít người còn cảm thấy Tiêu mẫu đánh Tiêu Nguyên Thạch là quá đáng, nơi nào có chuyện nữ tử đánh tát trượng phu của mình.
Hiện tại lại cảm thấy đánh rất tốt, cẩu nam nữ như vậy quá ghê tởm.
Mọi người càng nhịn không được chỉ chỉ trỏ trỏ hai người, nói chuyện muốn có bao nhiêu khó nghe là có bấy nhiêu khó nghe.
Tiêu Nguyên Thạch chưa từng mất mặt lớn như vậy, ông ta chỉ hận không thể đào cái hầm ngầm chui vào.
Càng tức giận đến mức mắt hoa chóng mặt, “Ngươi, các ngươi khinh người quá đáng!”
Hôm nay ông ta ra cửa không xem hoàng lịch, để gặp phải hai nữ nhân càng quấy như vậy.
Trong lòng cũng không khỏi thêm bực dọc Cát Xuân Như.
Đón sinh nhật ở nhà không phải là tốt rồi sao? Một hai phải lôi kéo ông ta ra ngoài mua trang sức.
Cát Xuân Như cũng hối hận hôm nay không nên kêu Tiêu Nguyên Thạch ra cửa.
Nàng ta căn bản không nghĩ tới bí mật bị che giấu đến như vậy sẽ bị hai người Thời Khanh Lạc vạch trần.
Cái này lộ ra, về sau nàng ta còn làm người như thế nào?
Lúc này nhìn thấy mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ, nói chuyện còn đặc biệt khó nghe, phần nhiều đều là hướng về phía nàng ta nói.
Lúc trước vì đám lão thái thái nàng ta sinh non còn chưa chăm sóc tốt, lại lo lắng cho đệ đệ muội muội, hiện tại còn phải phí tâm phí lực đấu với Đào Liễu, thân thể vẫn luôn có chút suy yếu.
Bởi vậy lần này tức giận đến mức hai mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Cơ thể của Cát Xuân Như mềm nhũn rồi ngã xuống, được nha hoàn lanh lẹ đỡ lấy.
Nha hoàn nhìn Tiêu Nguyên Thạch, nói: “Tướng quân, phu nhân ngất rồi.”
Tiêu Nguyên Thạch vẫn chưa nói chuyện.
Thời Khanh Lạc đã lập tức nói: “Có thể dùng đứa nhỏ của mình hãm hại chính thê, còn yếu ớt như vậy?"
"Lại còn ngất rất đúng thời điểm, cái này là chột dạ, không có mặt mũi đối mặt với mẹ chồng của ta và mọi người à?”
Mặc kệ Cát Xuân Như có phải ngất thật hay không, nàng vẫn muốn để đối phương cõng nồi giả bộ ngất.
Ngay từ đầu, mọi người thấy Cát Xuân Như ngất xỉu còn bị dọa.
Nhưng nghe xong lời của Thời Khanh Lạc nói, họ đều cảm thấy rất có lý.
Có thể sử dụng việc đẻ non để hãm hại chính thê, thì làm sao chỉ bị mắng vài câu đã ngất rồi.
Rõ ràng do thân phận bị vạch trần nên mới chột dạ, thế nên cố ý giả ngất.
Vì thế mọi người lại bắt đầu mắng chửi.
“Chất nữ này của Tiêu tướng quân, giả vờ ngất cũng đúng lúc quá.”
“Không giả vờ ngất thì có thể làm gì đây? Không có mặt mũi đối mặt với mọi người đâu.”
“Đúng là không biết xấu hổ mà, quyến rũ huynh đệ kết nghĩa của cha, còn hãm hại chính thê, hạ độc con trai trưởng, độc phụ như vậy nên hưu đi.”
“Cha nàng ta ở dưới đất biết chuyện này, chắc sẽ không yên nghỉ được đâu.”
“Hưu cái gì mà hưu, không thấy Tiêu tướng quân xem như báu vật sao?”
“Tiêu tướng quân dễ dãi với nữ nhân như vậy, thì tương lai còn có thể dẫn binh tốt được không?”
“Chuyện này chắc sẽ không rồi.”
“Nhưng Tiêu tướng quân thông đồng với nữ nhi của huynh đệ kết nghĩa, còn lấy về nhà, người này là chất nữ của ông ta đó, quá đáng rồi.”
“Đường đường là một Đại tướng quân, nhưng lại làm ra chuyện như vậy, thật uổng cho luân thường đạo lý làm người, quá nhục nhã.”
“Chuyện quan trọng nhất là chất nữ này của ông ta còn độc ác như thế, lúc trước còn bất hiếu với nương của ông ta, còn để cho đám lão thái thái đi Bắc Cương.”
“Một nữ nhân như vậy còn giữ làm gì chứ?”
“Ai mà biết được.”
Sắc mặt của Tiêu Nguyên Thạch ngày càng đen lại, sau đó xoay người bế Cát Xuân Như lên: “Ta đưa nàng đi gặp lang trung.”
Ông ta ở đây cũng không nổi nữa, toàn bộ mặt mũi đều đã bị mất sạch.
Chuyện quan trọng là, Thời Khanh Lạc với Khổng Thị nói tất cả đều là sự thật.
Quan hệ giữa ông ta với Cát Xuân Như thật sự là như thế, hiện tại che giấu cũng không còn kịp nữa rồi.
Hơn nữa, hai người nữ nhân này vừa chanh chua vừa ngang ngược, ông ta là một đại nam nhân, sao nói lại được.
Ông ta cảm thấy có chút may mắn khi Cát Xuân Như ngất đi đúng lúc, nếu không cứ tiếp tục ở đây, ông ta cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Thời Khanh lạc nhìn thấy phụ thân cặn bã ôm tiện nữ rời đi, gọi lớn: “Ai nha, đây là chạy sao, không phải vừa rồi còn hung dữ muốn đánh mẹ chồng của ta sao?”
“Đây là chạy chứ còn gì nữa?”
Đáy mắt của Tiêu mẫu đầy phấn khích, nói: “Bọn họ đang chột dạ, hận không thể chạy nhanh khỏi chỗ này.”
Tên cặn bã như Tiêu Nguyên Thạch cũng có ngày hôm nay, xứng đáng.
Thì ra bà có thể đánh ông ta, mắng ông ta, ông ta cũng không thể làm gì được bà.