Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 437

Mấy người Nhị hoàng tử cũng không tiện đến cửa hàng bạc nữa.

Vì thế hắn ta dẫn mấy người vẹo vào tửu lầu đối diện, vào phòng Thời Khanh Lạc đã đặt trước.

Mà lúc này, trong phòng bao khác của tửu lầu.

Có hai nam tử trung niên khí thế hơn người, vừa rồi mở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, đều nhìn thấy hết toàn bộ quá trình.

Hiện tại, trò khôi hài này đã xem xong rồi, lúc này, hai người mới không hẹn mà cũng trở lại chỗ ngồi xuống.

Nếu đám người Thời Khanh Lạc ở dưới lầu nhìn lên, chắc chắn sẽ chấn động.

Bởi vì, trong đó có một người là Hoàng đế.

Sau khi hoàng đế ngồi xuống, mở miệng nói với nam tử sắc mặt tái nhợt kia: “Đệ hồi kinh lập tức xem được kịch hay này.”

Lương Vũ Lâm cười khẽ, nói: "Kịch này đúng là rất hay."

"Không ngờ Đại tướng quân của Hoàng huynh là người như thế."

"Sáng mai, nhóm Ngự Sử chắc sẽ nói lại chuyện này.”

Chỉ có chuyện l.o.ạ.n l.u.â.n của Tiêu Nguyên Thạch với Cát Xuân Như thôi, ngày mai chắc chắn cũng bị nhóm Ngự Sử soạn ra không biết bao nhiêu bản rồi.

Sắc mặt của hoàng đế trở nên lạnh lẽo: “Tiêu Nguyên Thạch này ngày càng kỳ cục.”

Ngài chưa từng nghĩ Đại tướng quân của mình, lại ở sau lưng cưới nữ nhi của huynh đệ kết nghĩa như thế.

Chuyện này đúng là quá nhục văn nhã.

Cũng may mắn đúng lúc việc này bị Thời Khanh Lạc vạch trần ra, nếu không ngài còn muốn điều Tiêu Nguyên Thạch đến Bắc Cương để trọng dụng.

Hiện tại, nhìn thấy nhân phẩm của ông ta hoàn toàn không đáng tin cậy.

Cho dù năng lực làm việc không kém, nhưng ngài cũng sẽ không trọng dụng nữa.

Thấy Hoàng huynh mất hứng, Lương Vũ Lâm cười nói sang chuyện khác: “Vừa rồi dưới lầu nguyên phối của Tiêu Nguyên Thạch và đứa con dâu kia của ông ta, thật sự rất thú vị.”

Ông ấy nhìn ra được, phụ nhân kia không phải người to gan và kiêu ngạo.

Lúc tát Tiêu Nguyên Thạch, thân thể cũng run lẩy bẩy, nhìn qua hình như chân có chút nhũn ra.

Dáng vẻ hung dữ cũng càng giống như muốn phô trương thanh thế mà thôi.

Nhưng vẫn đứng ra vì con dâu đứng ra, hơn nữa còn vạch trần chuyện phu thê Tiêu Nguyên Thạch đã làm, dùng rất nhiều dũng cảm, giống như có một loại lực lượng chống đỡ.

Ông ấy nhìn ra nguyên phối này tốt hơn chất nữ kia của Tiêu Nguyên Thạch, cũng không biết Tiêu Nguyên Thạch có bị mù hay không.

Nhắc đến Thời Khanh Lạc, hoàng đế cũng bật cười nói: “Nha đầu kia có quan hệ rất tốt với Dung Dung, hai nha đầu này đều thuộc loại không sợ trời không sợ đất."



"Mẹ chồng của nha đầu này cũng bị dạy thành như bây giờ, tình báo lúc trước còn rất yếu ớt dễ bị bắt nạt.”

Lương Vũ Lâm nghe được trong lời của Hoàng huynh khi nhắc đến Thời Khanh Lạc, mang theo sự thích thú.

Ông ấy gật đầu nói: “Có thể thay đổi được là chuyện tốt, sợ nhất là vẫn còn yếu đuối dễ bị bắt nạt như vậy.”

Ông ấy cảm thấy bộ dạng giả vờ hung dữ của Tiêu mẫu vừa rồi, có chút thú vị.

Hoàng đế nhìn đệ đệ, hỏi: “Lần này đệ trở về, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đi nữa đúng không?”


Từ nhỏ đệ đệ này của ngài vì sinh non mà cơ thể yếu ớt. lúc trước đa số thời gian đều ở tại chùa của Hoàng gia điều dưỡng.

Chủ yếu do khí hậu bên đó gió êm, phong cảnh cũng hợp lòng người, còn có hai vị đại sư đức cao vọng trọng giảng kinh, đệ đệ rất thích.

Lương Vũ Lâm gật gật đầu: “Lần này đệ muốn ở một đoạn thời gian dài để chăm sóc mẫu hậu.”

Hoàng đế cười khẽ, nói: “Mẫu hậu cũng thường xuyên nhắc đến hôn sự của đệ, hay là nhân dịp lần này đệ trở về, tìm một nữ tử lập gia đình đi.”

Đệ đệ cũng ba mươi hai tuổi rồi nhưng vẫn còn độc thân, khiến mẫu hậu vội muốn chết.

Lương Vũ Lâm dở khóc dở cười nói: “Với cơ thể của đệ bây giờ, tương lai cũng không thể có con, sao phải hại cô nương nhà người ta, hay là thôi đi.”

Tuy cơ thể ông ấy được chăm sóc, nhiều lúc cũng có cuộc sống như người bình thường, nhưng thái y viện đã kết luận, sau này muốn có con hoàn toàn không có hy vọng.

Cho nên, ông ấy vẫn chưa lập gia đình.

Hoàng đế cũng không vui, nói: “Cái gì mà hại cô nương nhà người ta chứ, các nàng có thể gả cho đệ là vinh hạnh rồi.

Đệ không thể cứ độc thân như vậy được, cũng phải tìm một người tri kỷ cùng vượt qua quãng đời còn lại chứ.”

Người này là đệ đệ ruột của ngài, lúc trước ngài còn chưa lên ngôi, dù là cơ thể không tốt nhưng vẫn giúp đỡ ngài rất nhiều, tình cảm của huynh đệ cũng rất sâu đậm.

“Nếu đệ không kết hôn, mẫu hậu sẽ không bỏ qua cho đệ đâu. Cho nên, gần đây cứ ngoan ngoãn ở lại kinh thành nhìn thử, gặp được cô nương thích hợp thì trẫm sẽ tứ hôn cho đệ.”

Lương Vũ Lâm hết cách đành gật đầu: “Cứ để xem đã.”

Mẫu hậu với Hoàng huynh đều lo lắng hôn sự của ông ấy, nếu thật sự gặp được người thích hợp, ông ấy cũng không ngại thành thân.

Nhưng cũng sẽ hỏi đối phương, có ngại ông ấy không thể có con hay không.

Nếu để ý thì thôi vậy, ông ấy cũng không muốn mang tai họa cho cô nương nhà người ta.

Hoàng đế nghe đệ đệ đồng ý, cười nói: “Vậy gần đây, đệ thường xuyên đi lại nhiều một chút. Ta sẽ bảo Tiêu Hàn Tranh điều trị cơ thể cho đệ, hắn là đồ đệ của thần y.”

Năm đó, cũng ít nhiều nhờ thần y luyện mấy viên thuốc cho đệ đệ, lúc này mới có thể còn sống và trưởng thành giống như người bình thường.

Chỉ tiếc là thần y đã qua đời.

Lương Vũ Lâm cũng không từ chối ý tốt của Hoàng huynh: “Được, vậy đa tạ Hoàng huynh.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất