Tức phụ của Tiêu lão đại Vương thị và tức phụ của Tiêu lão tam Ngô thị, liếc nhìn nhau một cái, bước nhanh vào sân.
Lại nghe được có người hỏi, “Tức phụ Đại lang, đậu hủ này của các ngươi có bán ra ngoài không?”
Thời Khanh Lạc cười nói: “Chúng ta cũng muốn làm đi bán, nhưng trong nhà ít người không làm nổi công việc này.”
“Cho nên nếu mọi người có suy nghĩ này, có thể mua từ nhà của chúng ta, lại chọn đi trấn trên hoặc đến nơi khác bán.”
“Chỉ cần một lần có thể ở nhà ta mua đủ ba cân đậu hủ trở lên, như vậy tám lạng đậu nành là có thể đổi được một cân, hoặc là bốn văn tiền một cân.”
“Bất quá vượt qua ba cân, chỉ có thể dùng đậu nành đổi hoặc là dùng tiền mua, không thể dùng đồ khác đổi.”
“Mọi người lấy ở chỗ nhà ta có thể đi ra ngoài bán năm văn hoặc là sáu văn một cân, nhưng không thể cao hơn cái giá này.”
“Nếu không về sau nếu ta nghe được có người cố ý bán giá cao, vậy ta sẽ không bán đậu hủ cho người đó nữa.”
Thời Khanh Lạc chuẩn bị phát triển lâu dài việc kinh doanh đậu hủ, cho nên không thể để cho giá của đậu hủ bị d.a.o động quá lớn được.
Sở dĩ không quyết định một giá tiền, cũng là vì suy nghĩ đến một ít nhân tố.
Ví dụ như lấy đi bán ở trấn trên hoặc là chọn đi nơi xa, phí tổn thời gian và thể lực cộng vào, cho nên một cân giao động khoảng một văn tiền.
Nghe được Thời Khanh Lạc nói như vậy, không ít người đều có suy nghĩ đến việc kinh doanh.
Đại Lương mới vừa kiến quốc mười mấy năm, chiến loạn mới kết thúc không có bao lâu, tuy rằng các bá tánh sống yên ổn, nhưng tiền bạc trong tay lại không nhiều.
Cho nên có thể thừa dịp nông vụ nhàn rỗi hoặc là bớt thời giờ kiếm ít tiền, mọi người vẫn rất vui.
“Vậy thì tốt, thật ra nhà ta muốn lấy mấy cân về bán thử.”
Một gã đại hán đứng ra cười, tiếp tục nói: “Nhưng hiện tại nhà ngươi làm đậu hủ quá ít, hôm nay người trong thôn đến đổi còn sợ không đủ, dù chúng ta muốn nhiều, các ngươi cũng không có nha!”
Đậu hủ ngày hôm nay cũng gần đổi hết rồi, cung cấp cho người trong thôn còn chưa đủ, sao có thể dư ra lấy bán được?
Thời Khanh Lạc trả lời: “Cho nên qua hai ngày nữa, nhà ta chuẩn bị mở một cái xưởng đậu hủ, thuê người đến làm đậu hủ, khẳng định số lượng sẽ gia tăng rất nhiều.”
“Hơn nữa sẽ cố gắng làm xong trước trời sáng, để cho người muốn đi bán, xuất phát sớm một chút.”
“Vậy thì được, qua hai ngày thì mua mấy cân đi bán thử một chút.” Đại hán cười hàm hậu gật đầu.
Nhà bọn họ người nhiều ít đất, lúc mùa màng tốt lương thực cũng không đủ ăn, còn phải đi vào trong huyện thành làm công ngắn hạn mới được.
Làm công ngắn hạn một ngày cũng chỉ có mấy văn tiền, vất vả không nói, còn không thể làm liên tục được.
Ngày hôm qua nhà bọn họ nấu mấy món đậu hủ nếm thử, đúng là rất ngon, chống đói rất tốt.
Hơn nữa bọn họ thấy ở trấn trên không có loại đồ ăn này, ông ta cảm thấy lấy cái này về sẽ không khó bán.
Nếu đậu hủ này bán tốt, một cân kiếm một hai văn tiền, tuyệt đối sẽ không kém hơn làm công ngắn hạn, bán xong sớm một chút còn có thể về nhà giúp đỡ làm việc nhà nông.
Người nghĩ giống đại hán này cũng không ít.
Mọi người sôi nổi cười nói để hai ngày sau Thời Khanh Lạc làm nhiều một chút, đến lúc đó bọn họ cũng đến lấy đi bán thử.
Cũng có người hỏi: “Tức phụ Đại lang, nhà các ngươi muốn nhận người làm đậu hủ, đã nhận đủ người chưa? Một ngày bao nhiêu tiền?”
So với chuyện mình tự đi bán đậu hủ, cũng có người đánh chú ý đến làm đậu hủ kiếm tiền ở Tiêu gia.
Thời Khanh Lạc cười trả lời: “Tướng công của ta đã mời Tộc trưởng giúp đỡ chuyện thuê người, cụ thể ta cũng không rõ lắm.”
Mời Tộc trưởng giúp đỡ, tốt hơn tự mình đi thuê người.
Đầu tiên là Tộc trưởng quen thuộc thôn Hạ Khê, nhà ai thích hợp làm việc, ông ấy sẽ sàng chọn, cho nên sẽ không tìm người lười biếng.
Có tộc trưởng ở trên đè xuống, người không được thuê, cũng không dám làm cái gì.
Thứ hai, xưởng đậu hủ mở ra, có lợi ích rất lớn cho toàn bộ thôn Hạ Khê, tương đương với việc kéo mọi người cùng làm giàu.
Tộc trưởng nhìn thấy sẽ vui vẻ, cho nên sẽ nhiệt tình giúp đỡ chuyện này.
Hiện tại Đại Lương mới được ổn định lại sau mấy năm kiến quốc, rất nhiều chế độ quản lý vẫn chưa được hoàn thiện.
Sau khi chiến loạn, bá tánh lưu lạc, trên cơ bản đều trở về quê quán, cho nên phần lớn đều là một dòng họ lấy tông tộc làm chủ của thôn, tộc trưởng chính người phụ trách tối cao của thôn Hạ Khê.
Thôn có nhiều họ, sẽ chọn ra một Lý chính phụ trách quản lý.
Mọi người có mặt ở đây vừa nghe Tộc trưởng phụ trách thuê người, không ít người đều lộ ra vẻ thất vọng.
Vương thị và Ngô thị xoay chuyển tròng mắt, có suy nghĩ riêng.
Thấy đậu hủ gần đổi hết, Vương thị vội vàng đi vào.
Bộ dạng của bà ta rất đúng tình hợp lý, chỉ vào đậu hủ còn dư lại trên bàn.
“Tức phụ Đại lang, chúng ta muốn chỗ đậu hủ này.”