Vốn dĩ Cát Xuân Như còn có chút do dự, nhưng vừa nghe cũng cảm thấy đúng, dù sao cũng đã đánh, còn không bằng đánh cho sảng khoái.
Vốn dĩ nàng ta đã tạo được danh tiếng tốt ở kinh thành, cũng sắp dung nhập vào giới thái thái thượng lưu trong kinh thành.
Nhưng khi đám người lão thái thái đến, lại phá hủy hoàn toàn danh tiếng của nàng ta.
Lại còn đón tiện nhân Đào Liễu kia về làm thiếp cho Tiêu Nguyên Thạch.
Vừa nghĩ đến ngày đó Tiêu Nguyên Thạch ôm Đào Liễu đi dạo trong sân, hận ý của nàng ta lại bộc phát.
Đối phương làm chuyện có lỗi với nàng ta trước, bây giờ nàng ta thành như vậy cũng là do đám người Tiêu gia cũ và phu thê Thời Khanh Lạc hại.
Giống như đệ đệ nói, nếu hôm nay không nhân cơ hội báo thù, sau này rất khó có cơ hội.
Trước kia đám người lão thái thái không phải vừa xảy ra chuyện thì đi cáo trạng Kinh đô phủ doãn sao?
Nhưng bây giờ là Bắc Cương, nàng ta có thể làm cho đối phương khổ không thể nói.
Tiêu Nguyên Thạch có chức vị rất cao ở Bắc Cương, xem ai dám quản.
Nàng ta nhìn Thời Khanh Lạc hừ lạnh: "Thời Khanh Lạc, hôm nay ta muốn đánh bọn họ, ngươi có bản lĩnh thì để cho người bắt ta đi!"
Tiếp đó phân phó thân vệ, bắt hết đám người Tiêu gia cũ lại.
Nữ tát miệng, nam đánh gậy.
Bởi vì Thời Khanh Lạc gọi người đến, để cho người Tiêu gia cũ đều đến đây, cho nên không thiếu một ai, toàn bộ điều bị đánh.
Ngay cả lão thái thái cũng bị nha hoàn của Cát Xuân Như đánh mấy bạt tai.
Tiêu lão gia tử cũng bị đè đánh mấy gậy.
Chỉ là dù sao ông ta cũng đã lớn tuổi, thân vệ cũng không muốn xảy ra án mang, cộng thêm là cha của đại tướng quân, nên đánh cũng rất nhẹ.
Nhưng đây đối với lão gia tử quen sống trong nhung lụa mà nói, cũng đau đến nổi toát mồ hôi, càng cảm thấy bị nhục nhã.
Con dâu thì thật tốt, ngay cả cha mẹ chồng cũng dám để cho nggười đánh.
Lão nhị đúng là một tên súc sinh, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua.
Thời Khanh Lạc cũng không ngờ đến Thời Khanh Lạc lại dứt khoát như vậy, chẳng những đánh Tiêu đại lang, còn không bỏ qua cho người Tiêu gia cũ.
Mặc dù có Cát Xuân Nghĩa khích bác, nhưng nghĩ đến cũng là do nhẫn nhịn quá lâu.
Hoàn toàn chính là buông thả mình, không cố kỵ chút nào.
Cũng có thể là do cảm thấy Bắc Cương là địa bàn của Tiêu Nguyên Thạch, cho nên muốn làm gì thì làm.
Thật sự coi Tiêu Nguyên Thạch có thể một tay che trời Bắc Cương sao?
Chẳng qua hôm nay Cát tiểu nương đúng là rất phóng khoáng, nàng thích.
Thời Khanh Lạc nhướng mày nhìn Cát Xuân Như: "Chật chật, Cát tiểu nương thật uy vũ, ngươi tuyệt đối chính là người đầu tiên dám ra tay đánh cha mẹ chồng trước mặt mọi người."
Nàng lại hỏi: "Không dừng tay lại, chuyện này không xong đâu."
Cát Xuân Như cười lạnh: "Đánh thì như thế nào?"
"Ta không chỉ muốn đánh bọn họ, còn muốn đánh cả ngươi."
Sau đó phân phó cho thân vệ bên cạnh: "Bắt nàng ta lại, để cho nàng ta quỳ xuống đất, ta muốn tự mình đánh nàng ta."
Hôm nay nàng ta phải báo hết tất cả thù hận chịu đựng khi ở kinh thành.
Thật ra trong lòng bọn thân vệ không đồng ý cách làm của Cát Xuân Như.
Đánh Tiêu đại lang còn có thể nói là dạy dỗ cháu trai, nhưng đánh cha mẹ chồng đại ca đại tẩu, vậy chính là quá đáng.
Bây giờ còn muốn đánh cả con dâu đã cắt đứt quan hệ.
Khó trách buổi trưa thân tín của tướng quân lại bị chuốc say, đưa về khách điếm.
Thì ra phu nhân đã chuẩn bị làm chuyện lớn gan như vậy.
Nhưng bọn họ bị tướng quân phái đến bảo vệ phu nhân, không dám không nghe theo.
Vì vậy chỉ có thể đi bắt Thời Khanh Lạc.
Tất nhiên Thời Khanh Lạc không để cho bọn họ bắt được, linh hoạt né tránh, thậm chí còn giao thủ với người của Cát Xuân Như.
Cũng một cước đạp bay đối phương ra ngoài
Một màn này làm cho tất cả mọi người ở chỗ này đều kinh ngạc, hiển nhiên không giờ thân thủ của Thời Khanh Lạc lại giỏi như vậy.
Sắc mặt Cát Xuân Như vô cùng khó coi: "Lại lên thêm mấy người."
Vì vậy lúc này trực tiếp có ba tên thân vệ đi tới bắt Thời Khanh Lạc.
Thời Khanh Lạc nhìn thấy người Tiêu gia bị đánh thảm, lại không có bao nhiêu đồng tình.
Dù sao đám người này cũng không phải tốt lành gì, lần này xem như nàng trút giận cho cô em chồng và mẹ chồng.
Chẳng qua cũng không thể để cho Cát Xuân Như đánh nữa, nếu không bị đánh c.h.ế.t thì sẽ bị tàn phế mất, vậy làm sao có thể đến Bắc Thành gây chuyện? Sao có thể để cho phụ thân cặn bã kia chịu ấm ức?
Sao phụ thân cặn bã có thể biếm thê làm thiếp?
Cát Xuân Như dám làm như vậy, thật ra chính là còn ỷ vào tình cảm của phụ thân cặn bã.
Dù sao ngay cả thân thiết với ngoại nam bị bắt gặp trước mặt mọi người, phụ thân cặn bã cũng bỏ qua cho nàng ta.
Cho nên mới tùy ý như vậy, đây đều do phụ thân cặn bã chìu mà ra.
Vì vậy Thời Khanh Lạc vừa đánh một tên thân vệ đang đi tới, vừa ho khan một tiếng.
Nghe được tiếng ho này Thời Khanh Lạc, mấy người Hề Duệ nhìn nhau một cái, vội vàn từ cửa hông dẫn theo thị vệ của bọn họ vòng qua cửa trước, sau đó vọt vào.
Lương Hữu Tiêu hừ lạnh nói: "Ai cho các ngươi lá gan, lại dám gây chuyện ở huyện nha, đánh mệnh quan triều đình."
Vì vậy mấy người thị vệ lập tức vọt vào, đánh nhau với thân vệ của Tiêu Nguyên Thạch.
Tịch Dung dẫn theo mười thị nữ đi ra, lúc này cũng xông lên luyện tay.
Các nàng đều đã được huấn luyện, trừ không lên chiến trường thấy m.á.u qua, thì thân thủ vẫn rất tốt.
Cộng thêm Lương Hữu Tiêu và Hề Duệ dẫn theo hai mươi thị vệ, rất nhanh đã bắt được đám thân vệ do Cát Xuân Như dẫn đến.
Cát Xuân Như trợn to mắt không tin được nói: “Tại sao các ngươi lại ở đây."
Mấy tên ăn chơi trác táng này sao lại chạy đến chỗ này?
Lúc này sự hưng phấn kích động muốn bảo thù của nàng ta giống như bị tạt một gáo nước lạnh, đầu óc cũng bình tĩnh lại.
Đầu tiên là Thời Khanh Lạc và người Tiêu gia cũ xuất hiện, cũng rất khó hiểu.