Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 646

Ngốc Ngốc cơ bản có thể hiểu những gì họ nói, thế là lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực, dáng vẻ kiêu ngạo như muốn nói mọi người khen rất đúng.

Mọi người thấy thế thì đều ngạc nhiên không thôi, càng thêm tin tưởng chuyện này.

Thời Khanh Lạc có thể đoán được tâm lý của mọi người.

Một là người xưa rất mê tín, đối với sự tồn tại của lão thần tiên luôn mang theo lòng kính sợ và khao khát.

Bọn họ chẳng thể nào ngờ được, vị sư phụ lão thần tiên này, vẫn luôn tồn tại để gánh nồi giúp nàng……

Khụ khụ, từ nay về sau mỗi ngày nàng sẽ thắp thêm cho sư phụ ba nén nhang vậy.

Hai là những bá tánh này thường xuyên chịu đói, sâu trong lòng vẫn luôn khao khát, tin tưởng loại lương thực cao sản này thật sự tồn tại.

Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Nếu đã vậy, tất cả chúng ta hãy lên núi xem thử đi.”

“Dù sao ở đây cũng có không ít người có kinh nghiệm trồng cây hoa màu, có phải lương thực cao sản hay không, chắc hẳn mọi người có thể nhìn ra.”

Những lời này khiến nhiều người có mặt cảm thấy rất thoải mái và xúc động.

Không ngờ tới phu nhân lại mời bọn họ đi cùng.

Trên mặt tộc trưởng tươi cười rạng rỡ: “Vậy chúng ta sẽ cùng phu nhân đi xem thử.”

“Phải đó, chúng ta cùng đi xem thử đi.” Người trong thôn không muốn bỏ lỡ, đây là cơ hội để chứng kiến loại lương thực mới.

Thời Khanh Lạc cười, xoa đầu Ngốc Ngốc: “Ngỗng con, đưa chúng ta đến chỗ ngươi tìm được khoai tây hôm qua đi.”

Ngốc Ngốc vẫn giữ vẻ kiêu ngạo như cũ, kêu vài tiếng với nàng.

Sau đó, chân nó bước thật mạnh mẽ, rất có khí thế của ngỗng vương, đi về phía sườn núi.

Mọi người thấy thế, thì càng thêm chắc chắn đây chính là ngỗng vương, không thì có ai đã từng nhìn thấy con ngỗng nào hiên ngang và khí phách như vậy chưa.

Những người theo tới từ huyện nha đều ngây ngốc, hoàn toàn không ngờ tới giấc mộng của lão thần tiên lại là việc Ngốc Ngốc tìm ra lương thực mới.

Sau đó cả đám người phấn khích sung sức như gà chọi: “Đi thôi, chúng ta nhường đường cho Ngốc Ngốc.”

Nếu khoai tây thực sự là lương thực mới, thì sau khi trở vể có thể khoe khoang với bạn bè, người thân rồi.

Bọn họ cùng nhau đi theo Ngốc Ngốc, sẽ là những người tìm ra loại lương thực mới, nghĩ thôi đã thấy rất oai phong!

Tương lai việc này có thể truyền từ đời này sang đời khác.

Một nhóm người đi theo một con ngỗng đen to lớn vào trong núi.

Thám tử trà trộn trong đám người, cũng thấy khá hoang mang.

Lại thấy khiếp sợ không thôi, không ngờ con ngỗng lớn này có thể phát hiện ra loại lương thực cao sản như vậy.

Không được, phải bẩm báo chuyện này ngay mới được.

Vì thế lưu lại một số người đi theo đám đông, một bộ phận nhỏ lẻn về huyện thành để truyền tin.

Tuy chưa chắc chắn việc này nhưng vẫn nên sai người quay về báo tin, cũng vì cảm thấy việc lão thần tiên báo mộng không thể sai được, ngỗng vương cũng sẽ không làm việc vô ích.

Mấu chốt là dáng vẻ chắc chắn của Thời Khanh Lạc, không thể nào là giả được.

Dù nơi chôn khoai tây không nằm sâu trong núi nhưng cũng đi mất nửa canh giờ.

Rất nhanh, Ngốc Ngốc đã đưa mọi người đến một nơi tương đối bẳng phằng trên núi.

Có một loại cây xanh mọc ở nơi đây, trông nó rất tươi tốt.

Tộc trưởng kích động chỉ vào phía trước: “Chính là nó, thứ hôm qua Ngốc Ngốc kéo về cũng giống thế này.”

thôn dân cũng thích thú hô lên: “Đúng đúng, chúng ta cũng nhìn thấy, đây là củ khoai tây.”

Ngốc Ngốc nhanh nhảu đi lên phía trước, nhổ một gốc cây xanh từ dưới đất lên.



“Đúng nó rồi, hóa ra đây là lương thực!”

Sau đó mọi người nhìn thấy không ít củ có màu vàng như đất, treo trên thân rễ của cây xanh.

Tộc trưởng và những người khác đều giật mình khi thấy Ngốc Ngốc nhổ khoai tây một cách dã man như thế.

Cả đám người xót xa không thôi, nếu nhổ hỏng thì biết làm sao bây giờ?

Tộc trưởng không nhịn được bước tới: “Ngỗng vương, việc đào khoai tây cứ để cho chúng tôi đi, ngài là ngỗng làm đại sự, cứ đứng một bên quan sát là được.”

Đừng có nhổ mạnh như vậy.

Ngốc Ngốc thấy lời ông lão nói rất đúng, nó là ngỗng vương mà, không cần làm những việc nặng nhọc thế này.


Thế là nó ngẩng đầu kêu mấy tiếng với tộc trưởng, coi như tán thành lời của ông ta, lùi lại mấy bước rồi quay về bên cạnh Thời Khanh Lạc.

Lại là dáng vẻ tranh công đây mà.

“Ngỗng con giỏi quá, vậy mà lại phát hiện nhiều khoai tây thế này.” Thời Khanh Lạc lập tưc lấy thức ăn cho ngỗng từ trong túi ra đút cho nó.

Trước đó thôn dân và mấy tên thám tử lẫn trong đám đông đã từng nghe nói đến việc Ngốc Ngốc thông minh thế nào, có linh tính và hiểu được tiếng người.

Có vài người vẫn còn nghi ngờ về việc Ngốc Ngốc có thể hiểu tiếng người.

Nhưng giờ đây thấy phản ứng của nó với tộc trưởng, mọi người đều tin tưởng nó thực sự nghe hiểu.

Điều này lại làm mọi người cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Đám người của huyện nha đều ưỡn n.g.ự.c vô cùng tự hào, ngỗng vương là của phu nhân bọn họ, là niềm tự hào của bọn họ.

Thời Khanh Lạc cầm lấy cái cuốc trong tay của nha dịch, đi lên phía trước đào ra một gốc khoai tây.

“Một gốc cây có thể mọc ra rất nhiều củ.”

Tiếp đó, Thời Khanh Lạc làm mẫu cho mọi người: “Tất cả hãy hỗ trợ nhau đào khoai tây, đào giống ta thế này là được.”

Đám người của huyện nha háo hức muốn thử, chỉ hận không thể bước tới đào ngay bây giờ.

Đám người tộc trưởng thấy thế thì giật giật khóe miệng, mấy người này đang làm gì thế, nếu để bọn họ đào hỏng thì biết làm sao đây?

Vì thế tộc trưởng dẫn theo thôn dân tiến lên: “Chỗ này cứ giao cho chúng tôi đi.”

“Chúng tôi là thôn dân, rất am hiểu việc đào bới này, nhất định sẽ không làm khoai tây bị hư đâu.”

“Đúng đó, nếu đào hỏng mất thì thật đáng tiếc.”

Nghe bọn họ nói vậy, người của huyện nha như bị tạt một chậu nước lạnh.

Cũng đúng, bình thường bọn họ đâu có biết làm nông, nếu đào hỏng thì cũng không hay.

Vì vậy bọn họ chỉ có thể miễn cưỡng giao công việc quan trọng này cho tộc trưởng và thôn dân.

Trước đó tộc trưởng đã cho người mang cuốc theo, giờ đã đến lúc dùng.

Ông ta đi đầu trong việc đào khoai tây theo lời dạy của Thời Khanh Lạc.

Thời Khanh Lạc cũng giúp đỡ: “Đào khoai tây xong thì cho vào đòn gánh là được, lát nữa đào xong sẽ cân thử xem được bao nhiêu.”

Nhìn nàng vừa thu hoạch khoai tây vừa xếp đòn gánh, các thôn dân cũng học theo.

Có người chỉ vào những dây leo khoai tây bị vứt sang một bên rồi hỏi: “Phu nhân, thứ này có ăn được không?”

Thời Khanh Lạc cười nói: “Có thể mang về cho heo ăn.”

Thôn dân nghe vậy thì bó dây khoai tây lại, chuẩn bị mang về cho heo trong thôn ăn.

Mảnh vườn khoai tây này rộng gần một mẫu đất.

Một mẫu đất khoai tây bình thường, có thể cho ra năng suất từ 3000 đến 5000 cân. Với các giống khoai tây chất lượng cao được chăm sóc cẩn thận, năng suất trên mỗi mẫu có thể lên tới 8000 cân.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất