Bọn họ cũng sẽ dè chừng, nếu bọn họ g.i.ế.c c.h.ế.t nàng, khiến lão thần tiên đứng sau lưng nàng tức giận thì sao?
Nhiều người sẽ có tâm lý, thà tin là có còn hơn là không.
Như vậy, sự ăn toàn của nàng và Ngốc Ngốc cũng sẽ được đảm bảo thêm một phần.
Nàng đang muốn khiến mình trở nên thần bí, để mọi người không thể không tin, nàng được lão thần tiên che chở.
Cũng làm cho mọi người biết, ngỗng của nàng thật sự là tiên sủng ngỗng vương, xem sau này còn ai dám ngang nhiên muốn ra tay với ngỗng của nàng nữa.
Tiêu Hàn Tranh nghe Thời Khanh Lạc nói xong thì suy nghĩ một lúc lâu.
Rồi hắn vươn tay, ôm nàng vào lòng: “Cách này quả thật rất tốt.”
Cũng không để lộ điều gì, dù sao việc tiểu thê tử có một vị sư phụ là lão thần tiên đã ăn sâu vào lòng người, nếu có chuyện gì kỳ quái đã có sư phụ gánh vác thay.
Giờ đây đôi cánh của bọn họ đã rộng lớn, không cần phải hành sự dè dặt cẩn thận như trước nữa.
Trái lại sự việc khoai tây lần này có thể làm một cách phô trương.
Cũng cho mọi người biết một điều, tiểu thê tử của hắn lòng dạ hẹp hòi như vậy đó, đã kết thù thì đừng mong thiện đãi.
Hơn nữa nàng rất có bản lĩnh, có thể thành công đánh trả, nói được làm được.
Mấu chốt là nếu dùng biện pháp này, nguy hiểm trên đường có thể giảm đi một nửa.
Khả năng chiến đấu của tiểu thê tử cũng không thấp, lại giỏi che giấu bản thân, Ngốc Ngốc thông minh còn biết cắn nữa, điều này khiến hắn yên tâm rất nhiều.
Vì liên quan đến không gian bí mật của tiểu thê tử, nên hắn cũng không phái người âm thầm bảo vệ nàng.
Bí mật này không thể để người thứ ba biết được.
Tiêu Hàn Tranh nắm thật chặt đôi tay của Thời Khanh Lạc: “Vậy nàng nhất định phải cẩn thận, ta ở huyện Hà Dương chờ nàng trở về.”
Thời Khanh Lạc duỗi tay ôm eo hắn: “Yên tâm đi, ta còn muốn sinh con cho chàng, nhất định sẽ bình an trở về.”
Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười, hôn lên trán nàng: “Vậy chờ nàng từ kinh thành trở về, chúng ta chuẩn bị có con đi.”
Lúc trước tiểu thê tử vẫn còn nhỏ tuổi, hắn lại không muốn để nàng chịu khổ nên đã tự uống thuốc phòng ngừa, như vậy nàng sẽ không hoài thai.
Bây giờ, đột nhiên hắn rất muốn có một đứa con của hắn và nàng.
Thời Khanh Lạc suy nghĩ một lúc: “Được, khi về ta sẽ chuẩn bị mang thai, sang năm chúng ta sẽ sinh một đứa.”
Nàng biết tiểu tướng công uống thuốc tránh thai.
Lúc mới biết chuyện, nàng đã rất ngạc nhiên.
Ở thời hiện đại, cũng không có nhiều đàn ông chịu chủ động làm việc này nhưng tiểu tướng công lại chủ động làm, một nam nhân như vậy làm sao có thể khiến nàng không yêu cho được.
Thế nên, nàng muốn bọn họ có một đứa con.
Hai người tâm tình xong liền tách ra đi chuẩn bị.
Bọn họ rời khỏi huyện nha quay về nhà, ăn xong bữa tối thì đi tản bộ như thường lệ, khiến bọn thám tử đang theo dõi sít sao không phát hiện được gì.
Chờ đến khi trời tối, Thời Khanh Lạc đưa Ngốc Ngốc và đàn ngỗng đi tuần một vòng, làm đám thám tử không thể không ẩn náu.
Nàng và Tiêu Hàn Tranh nhân cơ hội treo trường ra ngoài.
Đầu tiên là đào thật nhiều đất cho vào bao tải.
Sau khi xong, bọn họ lại lẻn vào huyện nha đổi số khoai tây kia.
Trước cửa kho có hai nha dịch đang canh gác, Tiêu Hàn Tranh lấy ra một ống khói, thổi nó về phía họ.
Chẳng bao lâu, cả hai vô thức chìm vào giấc ngủ.
Đây là khói mê do hắn điều chế, không tổn hại gì đến cơ thể.
Sau đó hai người vào trong kho, đổi hết số khoai tây thành cục đất.
Nhưng để an toàn, bọn họ vẫn đặt một lớp khoai tây lên trên mỗi bao đất.
Khi mở túi ra, thứ nhìn thấy là khoai tây, còn phía dưới là từng cục bùn đất.
Làm vậy sẽ không bị lộ, cũng không khiến ai nghi ngờ.
Dù cho có ai cướp được số bao tải này, chỉ dựa vào lớp khoai tây trên mỗi túi, cũng chẳng làm nên đại sự gì
Đổi khoai tây xong, hai người Thời Khanh Lạc liền rời khỏi huyện nha.
Về nhà một chuyến, đứng ở cửa kêu tiếng mèo.
Ngốc Ngốc ở bên trong nghe được, biết đây là ma ma đang ra ám hiệu cho mình, liền giả vờ đi chơi rồi rảo bước ra khỏi cửa .
Đối hành động này của Ngốc Ngốc, bọn thám tử không nghi ngờ gì, cũng chẳng theo dõi nó.
Ngốc Ngốc rất hay như thế, thích đi lang thang khắp nơi, không có gì lạ.
Rất nhanh, Ngốc Ngốc đã hội họp với ba ba và ma ma.
Sau đó, Tiêu Hàn Tranh tiễn tiểu thê tử và Ngốc Ngốc ra khỏi thành, đưa họ đến một căn nhà hoang không có người lui tới, nơi này có một chiếc xe ngựa được hắn chuẩn bị từ sớm.
Tiêu Hàn Tranh lại ôm Thời Khanh Lạc, tha thiết nói: “Nương tử, ta chờ nàng trở về!”
Thời Khanh Lạc cũng không muốn xa cách tiểu tướng công, nàng chủ động hôn hắn: “Ừm, chờ ta quay về.”
Rồi mang theo Ngốc Ngốc lên xe ngựa.
Vì không muốn để lộ chuyện không gian và không muốn để người khác theo dõi, Thời Khanh Lạc cải nam trang tự đánh xe.
Nàng vẫy tay với Tiêu Hàn Tranh, đánh xe ngựa đi về hướng kinh thành.
Khi xe ngựa hoàn toàn biến mất trước mắt, Tiêu Hàn Tranh lại đứng thêm một hồi lâu rồi mới quay về huyện thành.
Hôm sau, Tiêu Hàn Tranh đến huyện nha, vốn muốn sắp xếp người chuẩn bị hai ngày nữa sẽ hộ tống khoai tây đến kinh thành.
Ai ngờ tam hoàng tử lại chủ động phái người tìm tới cửa, ngỏ ý muốn hỗ trợ hộ tống khoai tây.
Chuyện tốt như vậy đưa tới cửa, tất nhiên Tiêu Hàn Tranh không từ chối.
Vốn dĩ huyện nha không đủ nhân lực, hắn thật sự không biết nên để bao nhiêu người đi hộ tống khoai tây.
Nếu cho ít người đi thì cũng không hợp lý.
Hơn nữa khả năng chiến đấu của nha dịch cũng không cao, trên đường hộ tống sẽ gặp nhiều rủi ro hơn.
Bây giờ tam hoàng tử muốn trợ giúp, đúng là không gì tốt bằng.
Hiệu suất làm việc của tam hoàng tử rất cao, ngày hôm sau đã phái một đội ngũ hơn trăm người đến, chất khoai tây lên xe hộ tống đến kinh thành.
Cuối cùng, Tiêu Hàn Tranh nhấn mạnh rằng, nếu trên đường gặp kẻ chặn đánh, đánh không lại cứ bỏ chạy, không cần liều c.h.ế.t bảo vệ.
Thống lĩnh nghe Tiêu Hàn Tranh nói thì ngẩn người nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tam hoàng tử đã căn dặn, sau khi đến đây thì phải nghe lời của Tiêu Hàn Tranh. Cho nên, dù có chút khó hiểu với mệnh lệnh của Tiêu Hàn Tranh nhưng hắn ta vẫn không dám làm trái.
Trong lòng hắn ta cũng muốn các huynh đệ không cần phải hy sinh tính mạng.
Vậy nên Lương Minh Vũ và Trác Chính chỉ có thể trơ mắt nhìn người của tam hoàng tử mang khoai tây đi mất.
Trước đó bọn họ đã loan tin ra ngoài, chỉ mong có ai đó có thể giữ lại số khoai tây này.
Hai ngày này, Tiêu Hàn Tranh nói với người bên ngoài là Thời Khanh Lạc bị phong hàn nên ở nhà dưỡng bệnh, cho nên sẽ không tới xưởng.
Tạm thời sẽ không bại lộ việc nàng không có mặt ở huyện thành.
Thời Khanh Lạc và Ngốc Ngốc lên đường cũng không gấp gáp, dọc đường đi rồi lại dừng, trong không gian cũng có đủ thức ăn, không lo đến nơi hoang dã sẽ bị đói.
Gặp những nơi có phong cảnh đẹp còn dừng lại thăm thú.
Một người một ngỗng nhàn nhã lên đường.
Bên phía Cẩm vương phủ, Cẩm vương nhận được thư của Lương Minh Mẫn.
Thấy nữ nhi suýt chút nữa bị người ta làm nhục, sắc mặt hắn vô cùng khó coi.
Những tên tặc phỉ này lá gan không nhỏ, dám động đến nữ nhi của hắn.
Tiếp đó, ngoài cửa vang lên tiếng nói của nha hoàn: “Vương gia, Vương phi mời người sang đó một chuyến.”
Cẩm vương đoán, chắc hẳn Vương phi cũng nhận được tin tức của nữ nhi, lúc này mới vội vã kêu mình sang đó.
Gã cũng không chậm trễ, dứng dậy đi đến viện của Vương phi.
Vừa vào phòng, liền nhìn thấy một mỹ nhân với vẻ đẹp lạnh lùng đang nằm trên giường, bên cạnh là hai nha hoàn đang quạt cho nàng.
Nhìn thấy Cẩm vương đi vào, bọn nha hoàn vội vàng hành lễ.
Vương phi nằm trên giường cũng đứng dậy hành lễ với gã, lạnh nhạt nói: “Tham kiến vương gia.”
Cẩm vương đã quen với thái độ này của ả, gã bước tới ngồi xuống, cười hỏi: “Ái phi tìm bổn vương có việc gì?”
Nếu không có việc gì, nữ nhân này sẽ chẳng bao giờ tìm gã.
Nguyễn Tùng Linh cũng ngồi lại trên giường: “Vương gia hẳn cũng biết ta tìm ngài có việc gì mà.”
“Mấy hôm trước, Mẫn nhi gửi thư khóc lóc kể lể, nói con ngỗng của Thời Khanh Lạc ở huyện Hà Dương cắn nó bị thương, còn bị người ta hợp sức bắt nạt nhưng không ai giúp đỡ.”
Ánh mắt ả trở nên sắc bén nhìn về phía Cẩm vương: “Bây giờ Mẫn nhi lại suýt bị bọn phỉ tặc làm nhục, ngài có quan tâm đến không?”