Xuyên Không Ta Trở Thành Sủng Thê Của Quyền Thần

Chương 677

Truyện up tại MonkeyD.com. hãy đọc tại MonkeyD để ủng hộ nhóm dịch

Lại qua mấy ngày, Lương Minh Vũ đến Hà Dương huyện.

Nghe được người ở lại bẩm báo chuyện xảy ra gần .

Sau khi nghe xong, hắn ta hoàn toàn ngốc rồi.

Thật sự là không nghĩ tới Vương phi sẽ làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy.

Trước kia Vương phi cho hắn ta ấn tượng chính là lãnh lệ tàn nhẫn, đối với phụ vương càng lạnh nhạt có thể sai khiến.

Đối với mẹ ruột Hoa trắc phi của hắn ta, thì càng thường tìm lỗi trừng phạt một chút.

Mặc kệ Hoa trắc phi khôn khéo như thế nào, ở trước mặt Vương phi đều ngoan ngoãn chịu thua, phạt quỳ thì quỳ, hoặc là đứng ở phía sau Vương phi hầu hạ giống như một nha hoàn.

Mặc kệ Lương Minh Mẫn ở bên ngoài chọc ra họa gì, cho dù đánh c.h.ế.t người khác, Vương phi đều sẽ để người đi sắp xếp.

Cũng bởi vậy ở trong lòng hắn ta, ở toàn bộ vương phủ, Vương phi chính là tồn tại lợi hại nhất trừ tổ mẫu và phụ vương. Nhưng hiện tại vậy mà lại thua trong tay của mẹ con Tiêu Hàn Tranh.

Vậy nếu gặp phải Thời Khanh Lạc, không phải sẽ càng thảm hại hơn sao. Cho nên thật ra Vương phi chính là chỉ biết ức h.i.ế.p người nhà, ra ngoài thì thành hổ giấy?

Tuy rằng trong lòng thầm mắng Vương phi quá ngu xuẩn, vậy mà đưa một nhược điểm lớn như vậy ra bên ngoài. Nhưng trong lòng không nhịn được vui sướng khi người gặp họa.

Thật sự là ở vương phủ, thứ tử thứ nữ bọn họ ghét nhất, chính là vị Vương phi tàn nhẫn độc ác này.

Bọn họ đều bị Vương phi tìm các loại lý do trừng phạt, còn có mẹ ruột bọn họ, thường xuyên bị chỉnh đến mức mất một tầng da.

Nhóm cơ thiếp trong hậu viện của phụ vương, bị Vương phi chơi đùa c.h.ế.t không ít người.

Nếu mẹ ruột của hắn ta không có chút bản lĩnh sinh tồn ở hậu viện, vậy mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.

Hắn ta đã từng tận mắt nhìn thấy một thứ muội không cẩn thận chọc tới Lương Minh Mẫn. Vương phi để cho người ném thứ muội ấy vào hồ nước lạnh băng ngày mùa đông.

Bởi vì mẫu thân của thứ nữ kia không được sủng ái, mình lại nhát gan, cho nên không dám đi tìm phụ vương, càng không dám trêu chọc Vương phi.

Cũng trì hoãn thời gian cứu lên bờ. Lúc cứu lên còn có hơi thở, nhưng buổi tối lại sốt cao một trận.

Mấu chốt là phụ vương không thăm không hỏi, không có trừng phạt gì với Vương phi cả. Phụ vương đối đãi với những đứa con như bọn họ đều giống nhau, người mạnh thì sống, nếu ngay cả mình cũng không bảo vệ được, bị mất mạng cũng không thể trách ai.

Ngày hôm sau Vương phi không có chuyện gì, cùng Lương Minh Mẫn vừa nói vừa cười.

Lúc ấy khiến trái tim của hắn ta trở nên băng giá, cũng đồng thời may mắn mẹ ruột của mình là Hoa trắc phi.

Từ đây đối với Vương phi sinh ra một loại sợ hãi không tên.

Hiện tại sự sợ hãi này đã hoàn toàn bị đánh vỡ.

Thì ra, Vương phi chỉ như vậy!

Lương Minh Vũ xem xong tin tức, mới vừa ngồi một lát, tùy tùng đã chạy vào.

“Thế tử, Vương phi muốn gặp ngài.”

Lương Minh Vũ hít sâu một hơi, “Được!”

Tiếp theo hắn ta đi đến viện Vương phi.

Vào cửa đã thấy sắc mặt Vương phi không tốt ngồi ở chủ vị, hắn ta hành lễ, “Gặp qua mẫu phi!”

Tiếp theo một ly trà nóng bay tới mặt hắn ta.



Lương Minh Vũ không chút do dự nghiêng đầu né tránh cái ly.

Nếu đổi thành lúc trước ở vương phủ, hắn ta khẳng định không dám làm như vậy.

Chỉ có thể để cái ly này đánh trúng mặt, dù đau cũng phải chịu đựng. Nguyễn Tùng Linh nhìn thấy Lương Minh Vũ dám trốn, sắc mặt trầm trầm, “Ai cho ngươi lá gan né tránh.”

Lương Minh Vũ run rẩy theo bản năng, tiếp theo lại nhớ tới lời nói của phụ vương trước khi rời vương phủ. Hắn ta đứng thẳng thân mình, lãnh đạm nói: “Ta là thế tử vương phủ, cũng không phải là hạ nhân.”

“Mẫu phi giày xéo ta như vậy, đây là bất mãn đối với quyết định lập ta làm thế tử của phụ vương sao?”

Nguyễn Tùng Linh không nghĩ tới Lương Minh Vũ dám chống đối mình, đây là chuyện lúc trước chưa từng có.

Ả duỗi tay vỗ bàn một cái: “Làm càn!”

Lương Minh Vũ đè trái tim đang căng thẳng, nhìn ả, “Mẫu phi tìm ta tới có chuyện gì?”

“Nếu là không có chuyện khác ta muốn đi ra ngoài.”

Nói xong thật sự muốn xoay người rời đi.

Cũng làm cho Nguyễn Tùng Linh tức giận không nhẹ, nơi quỷ quái này đúng là không hợp với bát tự của ả.

Người ở bên ngoài chống đối ả cũng thôi đi, hiện tại ngay cả Lương Minh Vũ bị ả đè đầu cũng dám chống đối. Ả không khỏi sờ bụng, nếu không phải sau khi sinh hạ nữ nhi, không mang thai sinh con trai nữa, sao chức thế tử đến phần Lương Minh Vũ.

Tiếp theo lại nghĩ tới lời hai ngày trước nữ nhi nói với mình.

Nếu có thể có con rể đến ở rể, ả có thể đi thuyết phục Cẩm vương sửa lập nữ nhi làm thế nữ. Như lời nữ nhi nói, Tịch Dung ăn chơi trác táng như vậy cũng được làm hầu gia, nữ nhi của ả cũng xứng làm thế nữ.

Tin tưởng Cẩm vương yêu mình, sủng ái nữ nhi như vậy, sẽ đáp ứng. Trác Chính kia đúng là lựa chọn không tệ, có thể dỗ dành cho nữ nhi vui vẻ, gia thế cũng không cao, có thể chèn ép.

Nghĩ như vậy, ả càng nhìn Lương Minh Vũ càng không vừa mắt.

Chẳng qua tên này cũng không làm chức thế tử này được bao lâu, chờ ả về Bắc Thành, sẽ tìm Cẩm vương thay đổi người. Hiện tại thủ hạ đều bị Tiêu Hàn Tranh bắt nhốt vào đại lao, ả không tiện làm việc, không tiện bắt Lương Minh Vũ quất roi.

Chỉ có thể sầm mặt nói: “Đứng lại, bổn cung có việc muốn phân phó ngươi đi làm.”

Thật ra trong lòng Lương Minh Vũ rất khẩn trương, thật sự là từ nhỏ đã bị Vương phi đánh không ít lần. Có mấy lần, nếu không phải có Hoa trắc phi, đoán chừng hắn ta không phải tàn tật cũng đã c.h.ế.t rồi, cho nên sinh ra sợ hãi theo bản năng với Vương phi.

Nhưng hiện tại nghe được đối phương không trừng phạt giống như lúc trước, một chút sợ hãi ở đáy lòng đã không còn nữa. Thì ra Vương phi thật là hổ giấy, vậy lúc trước hắn ta vẫn luôn cẩn thận nhường nhịn đúng là buồn cười. Khó trách phụ vương bất mãn với hắn ta.

Hắn ta hỏi: “Mẫu phi có gì phân phó?”

Nguyễn Tùng Linh nói: "Ngươi tìm người đi đến hậu viện huyện nha châm một cây đuốc, nếu có thể đốt c.h.ế.t Khổng thị và Tiêu Hàn Tranh thì tốt nhất, đốt không c.h.ế.t thì dọa bọn họ một trận cũng được."

Ả thât sự không thể nuốt trôi cục tức này.

Nhưng gần đây bên cạnh không có người để sai bảo.

Cho nên vẫn luôn chịu đựng chờ Lương Minh Vũ đến.

Mặc dù con gái đã viết thư gửi về Bắc Thành, nhưng ả muốn thu thập mẹ con Tiêu Hàn Tranh một trận trước.

Lương Minh Vũ: "..." Đầu óc Vương phi đúng là bệnh không nhẹ.

Trước kia lộ ra nhược điểm thật lớn để Tiêu Hàn Tranh thấy, để cho đối phương trực tiếp viết đơn kiện đưa đến kinh thành.

Bây giờ lại còn muốn hắn ta đi phóng hỏa.

Nếu như bị phát hiện, mẹ con Tiêu Hàn Tranh không chết, vậy chẳng phải hắn ta sẽ kết tử thù với Tiêu Hàn Tranh sao.

Nếu mẹ con Tiêu Hàn Tranh bất hạnh c.h.ế.t đi, Thời Khanh Lạc đang trên đường trở về kia, nhất định sẽ trả thù hắn ta.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất