Nàng cũng nhìn ra được ý đồ của Cẩm vương, nhưng tại sao bọn họ phải nghe theo lời gã
Nàng lại không sợ mẹ con Cẩm Vương phi, đồng đội ngu như heo vậy, ở lại bên cạnh Cẩm vương vô cùng tốt.
Nếu như bị hưu, vậy chính là báo ứng của hai người, không tệ.
Cho nên hưu hay không, không ảnh hưởng gì bọn họ cả.
Cẩm vương muốn lấy cái này coi như bồi thườnCẩ cũng quá nhẹ rồi.
Cảm giác vốn dĩ gã muốn hưu thê, còn phải dùng bọn họ làm cái cớ, nghĩ thật đẹp.
Chẳng qua Cẩm Vương phi đúng là buồn cười, đã từng cho rằng mình chính là người Cẩm vương yêu nhất.
Đoán chừng nếu đây là yêu, vậy cũng quá vũ nhục tình yêu rồi.
Lương Vũ Thuân không ngờ Thời Khanh Lạc lại nói như vậy, gã cho rằng hưu thê cách chức nữ nhi, sẽ làm cho nàng hài lòng và vui vẻ.
Gã không nhìn Lương Vũ Lâm, mà nhìn Thời Khanh Lạc hỏi: "Ngươi không hài lòng với quyết định của bổn vương?"
Thời Khanh Lạc nhún vai: "Vương gia hưu thê, vốn dĩ không có quan hệ với ta, cho nên không tồn tại vấn đề có hài lòng hay không."
Nàng làm ra bộ dạng ngài đã hiểu lầm rồi, lại nói tiếp: "Vương phi cố ý sai người g.i.ế.c người, dù sao cũng đã động chạm đến pháp luật, chuyện ngài hưu thê không có quan hệ gì với chuyện này cả."
Nếu phạm luậ có thể dùng hưu thê để giải quyết vậy luật pháp còn làm gì.
Lương Vũ Thuân nghẹn họng: "Vậy ngươi muốn gì?"
Thời Khanh Lạc tar lời: "Xử lý theo pháp luật."
"Hoặc là để cho Vương phi và Huyện chủ đền bù sai lầm của minh."
Lương Vũ Thuân nhướng mày hỏi: "Đền bù như thế nào?"
Trái lại không phải gã muốn bao che cho Nguyễn Tùng Linh, nhưng nếu xử lý dựa theo pháp luật, phải đi nhà lao, hoặc lưu đày.
Mặc kệ Vương phi của gã đi nhà lao hay lưu đày, cũng làm mất mặt gã.
Nếu gã đồng ý, gã sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Đại Lương, sẽ còn làm giao động lòng quân.
Thời Khanh Lạc biết Cẩm vương sẽ không để cho Cẩm Vương phi vị xử lý theo pháp luật, cũng không muốn buộc gã làm như vậy.
Dù sao ép thỏ quá cũng sẽ biết cắn người, chứ đừng nói Cẩm vương là một con sói.
Nàng nói: "Từ sau khi Vương phi và Huyện chủ đến chỗ này, không chỉ nhằm vào phu thê chúng ta còn nhằm vào bá tánh."
"Cho nên nếu phải bồi thường, cũng nên bồi thường cho bá tánh một chút."
"Chỉ cần Vương phi và Huyện chủ tự mình tiêu tiền, sửa một con đường xi măng từ huyện Hà Dương đến kinh thành, vậy chuyện này coi như bỏ qua."
Muốn giàu phải sửa đường trước.
Nhưng hiện đại sửa đường là chuyện rất phí tiền tốn sức, chứ đừng nói đến cổ đại.
Tất nhiên có thể để cho phu thê Cẩm vương đi làm là tốt nhất.
Sửa một con đường từ huyện Hà Dương đến Kinh Thành, không chỉ kéo theo nênf kinh tế của huyện Hà Dương còn có thể làm sống dậy Bắc cương.
Những nơi khác cũng có thể dùng con đường này đi thẳng đến kinh thành.
Mấu chốt yêu cầu này vừa vặn nằm trong ranh giới cuối cùng của Cẩm vương, nhất định gã sẽ đồng ý.
Nói không chừng Cẩm vương còn rất tình nguyện, nàng luôn cảm thấy hình như gã rất chán ghét vương phi.
Những sủng ái trước kia đều là giả vờ.
Hơn nữa nàng cũng sẽ không xé rách mặt với Cẩm vương, gã vẫn có thể lôi kéo phu thê bọn họ.
Như vậy mới có thể hoàn thành phân phó của Hoàng đế, chu toàn bên Cẩm vương, tìm ra kho báu của tiền triều.
Trừ Tiêu Hàn Tranh ra, người ở chỗ này đều không ngờ Thời Khanh Lạc lại đưa ra yêu cầu như thế.
Sau khi bá tánh ở bên ngoài nghe nói như vậy, từng người đều vô cùng cảm kích, phu nhân thật quá tốt, loại thời điểm này còn suy nghĩ cho những bá tánh bọn họ.
Lương Vũ Thuân cũng kích ngạc, gã còn tưởng rằng Thời Khanh Lạc sẽ nhân cơ hội này nói ra yêu cầu có lợi cho mình.
Mặc dù sửa một con đường đi kinh thành có chi phí rất cao, nhưng cũng có lợi cho thanh danh của gã.
Những năm này Nguyễn Tùng Linh cũng không thiếu tiền cất riêng, huynh đệ nhà mẹ đẻ của ả cũng nhờ Vương Phủ lấy được không ít tiền.
Nếu muốn thu thập ả, tất nhiên cũng muốn nhà mẹ đẻ ả chảy thật nhiều máu.
Gã cũng không tiện làm như vậy, dù sao nhiều năm làm phu thê, nếu ngay cả về mặt tiền tài cũng đuổi tận diệt tuyệt như vậy, chẳng những ảnh hưởng đến danh tiếng, cũng sẽ người đi theo cảm thấy gã bạc tình.
Điều kiện này của Thời Khanh Lạc, vừa vặn chọt trúng đáy lòng gã.
Hơn nữa danh chính ngôn thuận sửa một con đường đi đến kinh thành, tương lai cũng có lợi cho gã dẫn binh vào kinh.
Gã không do dự, gật đầu nói: "Được, đây cũng là bồi thường mẹ con họ nên chịu."
Gã nhìn về phía Tiêu Hàn Tranh nói: "Ngươi để cho người tính toán cần bao nhiêu bạc. Bổn vương sẽ cho người giám sát mẹ con Nguyễn thị cầm khoảng bạc đó bồi thường cho các ngươi và dân chúng."
Gã trực tiếp gọi Vương phi là Nguyễn thị, cũng đại biểu vẫn muốn hưu thê.
Hơn nữa khoản tiền này vương phủ sẽ không lấy ra.
Tiêu Hàn Tranh chắp tay với Cẩm vương: "Vương gia đại nghĩa."
Trò chơi đại nghĩa diệt thân này đúng là chơi không tệ.
Chẳng qua vẫn là tiểu tức phụ của hắn lợi hại, đổi thành những người khác nghe được chuyện hưu thê này, nhất định sẽ bị dọa giật mình, sau đó bị Cẩm vương dắt mũi.
Lần này chẳng những thu thập được mẹ con Cẩm Vương phi, còn để cho đối phương bỏ nhiều bạc ra danh tiếng của Cẩm vương được cứu vãn, nhưng cũng tội tệ rồi, kết quả này vẫn làm cho hắn rất hài lòng.
Cẩm vương thương lượng chuyện bồi thường với phu thê Tiêu Hàn Tranh, ở một bên Nguyễn Tùng Linh mới tỉnh hồn từ trong kinh ngạc không dám tin.
Ả kinh ngạc nhìn Cẩm vương hỏi: "Lương Minh Vũ ngươi muốn hưu ta?"
Cho tới bây giờ ả ta chưa từng nghĩ đến có một ngày, gã sẽ ở trước mặt mọi người hưu mình.
Lần này Lương Vũ Thuân không che giấu sự chán ghét trong mắt mình: "Mặc kệ là tính cách hay là tác phong làm việc của ngươi, nói nào giống như một Vương phi nên có?"
"Bổn vương cũng không ngờ ngươi lại là ngươi như vậy, còn để cho người dạy đích nữ thành ác độc kiêu căng như thế."
"Trước kia bổn vương bị ngươi lừa, bây giờ mới biết được tính cách tồi tệ của các ngươi, tất nhiên không thể để cho ngươi tiếp tục làm Vương phi nữa."
Gã làm ra bộ dạng đại nghĩa lẫm liệt nói: "Nếu không sao giao phó với người bị các ngươi hại, sao giao phó với bá tánh."
Nguyễn Tùng Linh lui về phía sau mấy bước, giống như lần đầu tiên biết Lương Vũ Thuân.
Sao gã có thể đối với mình như vậy.
Thấy bộ dạng kia của Cẩm Vương phi, người ở chỗ này đều không ai đồng tình với ả.
Phần lớn mọi người đều cảm thấy mẹ con bọn họ là đáng đời, gặp báo ứng.
Tiêu Hàn Tranh và Thời Khanh Lạc nhìn nhau, trao đổi ánh mắt.
Tiếp đó Tiêu Hàn Tranh nói với Cẩm vương: "Vương gia, chúng ta không quấy rầy nữa."
Tiếp theo chính là Cẩm vương xử lý chuyện này, bọn họ không thích hợp ở chỗ này.