Nhưng không bao lâu thì lại đặt hết tâm tư lên người con gái.
Đây chính là đứa con có cùng dòng m.á.u do nàng ta mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, cho dù là con gái thì nàng ta cũng sẽ đối xử với con gái mình như châu báu.
Nàng ta sẽ không trọng nam khinh nữ, xem con gái mình như cỏ rác như cha nươngcuẩ bình trước kia.
Nàng ta cười nói: “Đúng vậy, vừa nhìn đã biết tướng quân và Bạch Tịnh là hai cha con rồi.”
Nàng ta biết Tiêu Nguyên Thạch cũng không vui khi nàng ta sinh con gái.
Nhưng như vậy thì sao chứ? Nàng ta vui là được.
Dù sao Cát Xuân Như cũng không thể sinh con, huống chi sau khi tới Bắc Cương đến giờ, Tiêu Nguyên Thạch cũng gần như không ở lại phòng của Cát Xuân Như nữa.
Cho dù thỉnh thoảng ở lại một đêm thì cũng chưa từng gọi người bưng nước tới.
Điều này cho thấy rõ ông ta vẫn rất để ý tới chuyện đội nón xanh.
Tiêu Nguyên Thạch miễn cưỡng cười nói: “Quả thật rất giống ta.”
Thật ra, Tiêu Nguyên Thạch cũng chẳng biết có chỗ nào giống ông ta nhưng cũng không nhìn ra vấn đề gì.
Ông ta nói tiếp: “Ta còn có việc, đi trước đây.”
Đào Liễu quan tâm nói: “Vậy Đô Đốc mau đi đi.”
Trong lòng nàng ta thầm mắng ông ta khốn kiếp, trọng nam khinh nữ, mấy ngày mới qua thăm con gái một lần, cũng chưa từng ôm qua con bé, cực kỳ qua loa, làm cho có lệ.
Tiêu Nguyên Thạch vừa đứng dậy định đi thì người hầu của ông ta lại vội vã chạy vào.
“Phó Đô Đốc, người của sòng bạc tới trước cửa đòi nợ, bảo muốn gặp Cát thị thiếp.”
Tiêu Nguyên Thạch ngẩn người: “Người của sòng bạc đến tìm Cát Như Xuân để đòi nợ?”
Người hầu gật đầu: “Cát Xuân Nghĩa nợ sòng bạc hơn mười nghìn lượng bạc nhưng không trả nổi, sòng bạc đòi c.h.é.m đứt tay nên hắn ta bảo họ tới phủ Phó Đô Đốc tìm Cát thị thiếp đòi tiền.”
Tiêu Nguyên Thạch nghe xong, sắc mặt lập tức tối sầm lại: “Đi ra ngoài xem thử.”
Ông ta biết Cát Xuân Nghĩa và Ngưu thị trầm mê cờ b.ạ.c nhưng lại không quan tâm, cảm thấy đối phương thối nát, tồi tệ như vậy rất tốt.
Không ngờ họa lại lan tới chỗ ông ta.
Tiêu Nguyên Thạch vội vàng đi ra cửa.
Tiêu lão thái thái thấy vậy cũng đưa đứa bé cho v.ú nuôi, dẫn hai đứa con dâu đi ra theo.
Đào Liễu thấy vậy thì cười mỉa, để nàng ta xem Cát Như Xuân định giải quyết thế nào.
Lúc này, một ả nha hoàn bưng canh bước vào.
Ả ta cười nói: “Phu nhân, đây là canh mà phòng bếp nấu riêng cho phu nhân, nô tỳ múc ra cho phu nhân nhé?”
Đào Liễu nhìn người này, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo.
Ả ta là nha hoàn đi theo bên cạnh nàng ta từ lúc vào phủ tướng quân, lúc cha của ả ta bệnh nặng, người cho ả ta tiền chữa trị cũng là nàng ta.
Thế nhưng thật không ngờ, ả ta có thể vì xây nhà cao cửa rộng cho gia đình mà bị Cát Như Xuân mua chuộc.
Nếu không phải nhận được tin tức từ Tiêu Hàn Tranh, nàng ta hoàn toàn không nghĩ tới ả ta sẽ giấu đồ của một đứa trẻ mắc bệnh đậu mùa từng mặc để hại con mình.
Đúng là lòng người hiểm ác.
Đào Liễu cực kỳ hận ả ta nhưng lại không lộ ra ngoài mặt, chỉ vẫy tay nói: “Lát nữa rồi ăn.”
Ả ta cũng không khuyên Đào Liễu ăn, chỉ dịu dàng quay qua nhìn đứa bé đang được v.ú nuôi ôm trong lòng.
Ả ta bước tới nói với v.ú nuôi: “Tới, để ta ôm tiểu chủ tử một lát.”
Vú nuôi cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là đại nha hoàn bên người phu nhân, hơn nữa gần đây cũng thường giúp trông đứa bé.
Vú nuôi vừa định đưa đứa bé cho ả ta thì nghe phu nhân nói: “Ôm con bé tới cho ta.”
Vú nuôi lập tức chuyển hướng ôm đứa bé: “Dạ, phu nhân.”
Đại nha hoàn ngẩn người, có chút vội vã nói: “Phu nhân, để nô tỳ tới ôm đi ạ.”
Đào Liễu híp mắt: “Không cần, cả ngày nay ta vẫn chưa ôm con bé.”
Đào Liễu ôm đứa nhỏ mà v.ú nuôi đưa qua, nhìn dáng vẻ ngủ ngon của con, nàng ta mới yên tâm.
Sau đó, nàng ta ôm con đứng dậy vào phòng: “Ta ôm con bé đi ngủ.”
Đào Liễu chỉ để bảo v.ú nuôi và một ả nha hoàn ở lại, những người khác đều bị đuổi ra.
Ả đại nha hoàn kia thấy vậy chỉ có thể buông tay, đi theo những người khác ra ngoài.
Ả ta mới vừa đi, Đào Liễu lập tức sai nha hoàn được lưu lại lén đi giám sát ả đại nha hoàn kia.
Nha hoàn này là người của Tiêu Hàn Tranh đưa cho nàng ta nên rất đáng tin.
Nàng ta không biết vì sao nhưng lại cảm thấy lúc nãy dường như ả đại nha hoàn kia muốn ra tay với con gái.
Tiêu Hàn Tranh bảo nàng ta tốt nhất nên sớm vạch trần đám tai họa ngầm bên người, nếu không không cẩn thận thì đứa bé sẽ có chuyện, nàng ta cũng cảm thấy như vậy.
Nha hoàn nghe dặn dò xong thì lập tức rời đi.
Bên kia.
Tiêu Nguyên Thạch vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng của Cát Như Xuân.
Cát Xuân Như nức nở: “Các ngươi to gan lắm, dám chặt đứt ngón tay của đệ đệ ta, ta chắc chắn sẽ khiến các ngươi c.h.ế.t không chỗ chôn.”
Một tên nam nhân cường tráng của sòng bạc hừ lạnh: “Tiểu thiếp của phủ phó Đô Đốc thật là oai phong nha.”
“Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên, cho dù ngươi có là thị thiếp của phủ phó Đô Đốc thì cũng phải trả nợ.”
Hắn ta hừ lạnh: “Ta mới chỉ chặt một ngón út của đệ đệ ngươi thôi, nếu ngươi vẫn không trả tiền, ta sẽ chặt toàn bộ bàn tay hắn ta.”
Cát Xuân Nghĩa che ngón tay, đau đến run người, cầu cứu Cát Như Xuân: “Tỷ, tỷ mau cứu ta, mau cứu ta.”
"Ta không muốn bị chặt tay.”
Lúc trước, hắn ta ỷ vào việc tỷ phu là phó Đô Đốc nên cũng không để tâm tới việc đánh bạc thua và đống giấy nợ của sòng bạc.
Đám người này tới đòi rất nhiều lần, còn đưa ra tối hậu thư, bảo nếu không trả tiền thì sẽ c.h.ặ.t t.a.y hắn ta.
Nhưng hắn ta lại không để ý tới, cảm thấy đám người này không dám làm vậy.
Cho nên, hôm nay đám người này lại tới đòi nợ, hắn ta vẫn không trả.
Không ngờ đám người này lại thật sự chặt mất một ngón tay út của hắn ta.
Tới lúc này, hắn ta mới phát hiện đám người này hoàn toàn không sợ tỷ phu, đồng thời cũng do bị hù dọa mà ra tay ác hơn.
Hắn ta và Ngưu thị đã sớm tiêu xài xả láng hết sạch số tiền mà lúc trước tỷ tỷ đưa, làm gì còn tiền để trả hết số nợ lớn của sòng bạc.