Lương Hành Thiều nói: "Bởi vì ta nhìn ngươi thì khó chịu, vừa đến phủ rõ ràng là muốn câu dẫn ta, còn giả vờ bày ra dáng vẻ dè dặt lãnh đạm, không muốn được sủng ái."
"Muốn lạt mềm buộc chặt, ngươi cũng phải phân đối tượng một chút, ta là người mà ngươi có thể đùa bỡn sao?"
"Còn có trước đó ngươi đã hạ độc gì với hoàng tử phi, trong lòng hẳn là cũng hiểu rõ chứ?'
"Làm sao ta có thể chạm vào loại nữ nhân ác độc như ngươi."
"Ta không vừa mắt ngươi, cảm thấy ngươi và tên mã phu tương đối xứng đôi, cho nên liền kêu gã chung phòng với ngươi."
Cát Xuân Di thật sự khó mà chấp nhận sự thật này, bị đả kích đến mức trực tiếp xụi lơ trên đất.
Nàng ta là người thông minh, mặc dù không muốn chấp nhận, cũng không có cách chấp nhận, nhưng lại rất rõ ràng, đây là sự thật.
Chẳng trách mấy lần hầu hạ kia, Nhị hoàng tử đều phải kêu nàng ta nằm trước, hắn ta tắt đèn đi tắm rửa.
Chung phòng cũng không nói chuyện, trước bình minh thì đã rời đi.
Hơn nữa nàng ta nhìn mặt mũi của con trai, lỗ mũi tẹt tai to, dáng vẻ quả thật không giống Nhị hoàng tử cũng không giống nàng ta.
Trước đó còn có thể an ủi, có thể là sau khi lớn lên lỗ mũi sẽ thẳng lên, sẽ đẹp mắt.
Nàng ta không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía tên mã phu kia, quả nhiên nhìn thấy đối phương là mũi tẹt tai to.
Đối phương còn lộ ra một nụ cười bỉ ổi với nàng ta, một miệng răng ố vàng, chán ghét đến mức làm nàng ta muốn nôn mửa.
Tiếp đó lại nghĩ tới chuyện tên này là kẻ chung phòng với mình trước đó, nàng ta không nhịn được, chạy đến ống nhổ trước mặt nôn ra.
Lương Hành Thiều phẩy mũi ghét bỏ: "Dám hạ độc mãn tính với hoàng tử phi, muốn chiếm lấy địa vị của người khác, dám sinh ra ý nghĩ lạt mềm buộc chặt muốn đùa bỡn ta trong lòng bàn tay, ngươi cũng phải làm tốt chuẩn bị cho việc bị trừng trị."
"Ta không trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t ngươi, coi như là lời cho ngươi rồi."
"Bắt đầu từ hôm nay Cát trắc phi và con trai của nàng ta bị bệnh nặng c.h.ế.t đi, trong kinh thành không còn hai người này nữa."
Bởi vì là con hoang, cho nên ra đời lâu như vậy, hắn ta cũng không có ghi tên vào gia phả của hoàng thất, ngay cả việc đặt tên cũng không có.
"Ta lại làm người tốt lần nữa, kêu người đưa ngươi và cha của con ngươi đi đến Bắc Cương nhờ vả tỷ tỷ của ngươi."
"Từ nay về sau, thân phận bây giờ của ngươi sẽ bị quan phủ gạch bỏ, ngươi tự thu xếp ổn thỏa đi."
Lương Hành Thiều thưởng thức xong Cát Xuân Di bị đả kích, dáng vẻ không còn gì luyến tiếc, nói xong cất bước muốn rời đi.
Cát Xuân Di hoảng hốt không thôi, lập tức cầm khăn lau miệng, xoay người chạy đến quỳ trước mặt Nhị hoàng tử.
Ôm lấy chân hắn ta: "Điện hạ, thiếp sai rồi, thiếp cũng không dám nữa."
"Chàng đừng đuổi thiếp đi, cầu xin chàng."
Lương Hành Thiều một cước đá văng nàng ta, chán ghét nói: "Đừng chạm vào ta, ta chê ngươi bẩn."
"Tại sao bây giờ không giả vờ dè dặt lãnh đạm nữa?"
"Ta còn tưởng ngươi rất có khí phách, xem ra cũng chỉ như vậy."
Hắn ta cười lạnh một tiếng: "Nhìn ngươi thêm mấy lần cũng làm bẩn mắt ta, còn lưu lại ngươi, nằm mơ đi."
Sau đó hắn ta lại phân phó tùy tùng: "Mau phái người đưa bọn họ đi Bắc Cương."
Sau đó không hề do dự tuyệt tình xoay người rời đi.
Món hàng như vậy, làm sao đáng giá để hắn ta tốn nhiều thời gian.
Nếu Cát Xuân Di thật sự có khí phách mắng hắn ta một trận, hoặc là kiêu ngạo giống như biểu hiện thường ngày trực tiếp rời đi, hắn ta còn coi trọng nàng ta.
Dáng vẻ ôm lấy chân hắn ta khóc lóc cầu xin bây giờ, thật sự rất bẩn mắt.
Nhìn Nhị Hoàng tử rời đi tuyệt tình như vậy, song song với nỗi oán hận trong lòng Cát Xuân Di, càng nhiều hơn chính là sợ hãi và hối hận.
Lần thứ hai muốn bắt lấy cánh tay của hắn ta, lại bị tùy tùng của Nhị hoàng tử ngăn cản.
"Cát thị, cho ngươi thời gian một ly trà để thu dọn đồ đạc, sau đó chúng ta sẽ đưa ngươi rời đi."
Chủ tử nói rồi, để cho Cát Xuân Di mang theo đồ đạc của mình cút đi.
Cứ như vậy đi về Bắc Cương, trên người có chút tiền, mới có thể đấu đá với đôi tỷ đệ ở Bắc Thành kia.
Mới có thể bị tên mã phu kia nhìn chằm chằm muốn hút máu.
Đợi sau khi tiêu sạch tiền, "ngày lành" của Cát Xuân Di sẽ tới rồi.
Cho dù Cát Xuân Di có khóc lóc cầu xin như thế nào, tùy tùng cũng mặt lạnh mà đối phó, thậm chí nói cũng lười nói một câu.
Sắp đến thời gian một ly trà, gã mới nhắc nhở một câu: "Nếu như ngươi không thu dọn đồ đạc nữa, vậy thì cứ như thế mà đi thôi."
Cát Xuân Di mới biết Nhị hoàng tử là làm thật.
Nàng ta không có cách tiếp nhận, nhưng cũng không có cách thay đổi.
Chỉ có thể khóc lóc đi thu dọn đồ đạc, mang vàng bạc và đồ trang sức còn dư lại nhét vào trong một cái hộp, lại đem tất cả y phục và đồ dùng nhét vào trong bọc đồ.
Còn ngân phiếu thừa lại, đã sớm bị nàng ta khâu ở trong nội y, trước đó là để đề phòng nô tài phản chủ ăn trộm ngân phiếu của nàng ta.
Bây giờ lại bớt việc không cần thu dọn nữa.
Vừa tới thời gian một ly trà, tùy tùng cũng không thèm để ý Cát Xuân Di còn chưa thu dọn xong, lập tức kêu hai ma ma cường tráng, trói tay nhét miệng của nàng ta, cưỡng ép xách ra ngoài.
Tên mã phu kia ở dưới sự ra hiệu của tùy tùng, rất thức thời chạy đi lấy bọc đồ mà Cát Xuân Di đã thu dọn xong trước đó ôm hết ở trong tay, ra ngoài theo.
Tiếp đó hai chiếc xe ngựa bình thường rời đi từ phủ của Nhị hoàng tử.
Hai ma ma cũng đi vào xe ngựa, ở trong xe ngựa coi giữ.
Tên mã phu kia đánh xe.
Trên một chiếc xe ngựa khác là nhũ mẫu đang ôm đứa trẻ, còn có hai nha hoàn biết võ công.
Sau khi ra khỏi thành, một đội thị vệ xuất hiện, áp tải hai chiếc xe ngựa đi về phía Bắc Thành.
Nếu Lương Hành Thiều đã muốn để Cát Xuân Di chó cắn chó với tỷ tỷ và ca ca của nàng ta, tất nhiên sẽ áp tải người đến đó một cách an toàn.
Cùng ngày, tin tức Cát trắc phi và con trai của nàng ta bị bệnh nặng ở trong phủ truyền ra.