Lão nhị vô liêm sĩ kia cũng không phải là thứ tốt lành gì, mình phát đạt như vậy, chẳng những không hiếu thuận phụ mẫu, còn không muốn đề bạt huynh đệ các cháu trai nữa.
Lại còn lừa gạt bọn họ, nói sống không tốt ở kinh thành.
Bà ta có chút hơi khó nói: "Nhưng lão nhị không muốn bọn ta vào kinh!"
Trước khi lão nhị tế tổ xong muốn rời đi, bà ta vào bạn già có đề cấp đến chuyện muốn đi cùng rất nhiều lần, lão nhị không chỉ gạt bọn họ, mà là cứng gắng để bọn họ ở lại nông thôn.
Còn lấy đại nhi tử và tiểu uy h.i.ế.p bọn họ, lúc ấy bọn họ cũng sợ hãi thân phận đại tướng quân của lão nhị, cho nên liền nhịn xuống.
Thời Khanh Lạc ra chủ ý, “Tất nhiên là không nói trước cho ông ta rồi, nếu không ông ta khẳng định sẽ nghĩ cách ngăn cản các ngươi.”
Thấy sắc mặt lão thái thái khó coi, nàng lại bổ sung, “Dù tiền phụ thân kia có muốn hiếu thuận các ngươi, nhưng nữ nhân kia không muốn nha! Cho nên thổi gió bên gối, các ngươi mới bị để lại trong thôn.”
Nàng biết ở trong mắt phụ mẫu, nhi tử làm thế nào đều là đúng, cho nên nồi này sẽ do nữ nhân kia cõng.
Dù sao chờ lão thái thái đi đến phủ tướng quân ở kinh thành, trải qua từng chuyện, phụ thân cặn bã cũng sẽ bị ghét theo, còn phải bận rộn điều tiết quan hệ căng thẳng của hai bên nữa.
Quả nhiên, vẻ mặt Tiêu lão thái thái tràn đầy vẻ tán đồng nói: “Chính là do con đĩ nhỏ kia xúi giục, quá xấu xa.”
Bà ta không muốn thừa nhận nhi tử bất hiếu, đều là nữ nhân kia giở trò quỷ.
Đợi sau khi bà ta đi đến kinh thành, xem bà ta thu thập con đĩ nhỏ không biết xấu hổ kia như thế nào.
Thời Khanh Lạc thấy lão thái thái thành công bị làm cho tức giận.
Lại tiếp tục nói: “Ta nghe nói đệ đệ muội muội của nữ nhân kia đều được nuôi trong phủ tướng quân, hơn nữa đệ đệ của nàng ta còn được đại tướng quân sắp xếp một công việc tốt nữa."
“Cho nên nàng ta mới không muốn cho các ngươi vào kinh, nàng ta là muốn ôm hết chỗ tốt vào nhà của mình.”
“Cũng không muốn hầu hạ vị bà bà này là ngài, chỉ muốn đưa tiền chỉ bằng vài bữa cơm là có thể đuổi được các ngươi đi, các ngươi còn vui sướng hài lòng.”
“Nói không chừng lúc này nàng ta ở kinh thành còn đang cười nhạo các ngươi ngu xuẩn nha."
Trước tiên phải đào xong hố, đám người Tiêu lão thái thái mới có thể nhảy vào đi, chủ động không vừa mắt với nữ nhân kia, đi gây phiền phức cho nàng ta.
Lời của Thời Khanh Lạc làm cho mấy người lão thái thái càng nghe càng khó chịu.
Oán khí và khó chịu đối với nữ nhân kia ngày càng trở nên sâu đậm.
Nếu kia nữ nhân ở chỗ này, đoán chừng bọn họ đều muốn đi lên tát cho nàng ta mấy cái.
Mấy người Vương thị không nhịn được thấp giọng mắng, “Thì ra con đĩ nhỏ này muốn muốn ăn mảnh, khó trách vẫn luôn ngăn trở chúng ta đi kinh thành, đáng giận, hồ ly tinh không biết xấu hổ ……”
Lão thái thái tức giận vỗ cái bàn, “Vậy mà còn có loại chuyện này, một bé gái mồ côi như nó vậy mà lấy hết chỗ tốt của nhi tử ta, nghĩ hay lắm.”
Bà ta làm nương còn chưa hưởng thụ đâu, con đĩ nhỏ kia dựa vào cái gì?
Bà ta hỏi Thời Khanh Lạc: “Ngươi nói, chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Dù sao cũng là đệ tử của lão tiên nhân, khẳng định có biện pháp hay.
Thời Khanh Lạc đã sớm chờ lão thái thái mở miệng hỏi: “Các ngươi bán hết nhà cửa ruộng đất đi, sau đó mang theo tất cả lộ phí đi đến kinh thành.”
Tiêu lão thái thái khó hiểu lại không đồng ý hỏi: “Cái gì? Vì cái gì bán nhà ruộng đất đi?”
Thời Khanh Lạc nghĩ thầm, đương nhiên là để cho các ngươi trong khoảng thời gian ngắn, không bị chỉnh đến mức nhanh chóng muốn về thôn rồi.
Bất quá trên mặt nàng lại làm bộ lộ ra vẻ suy nghĩ cho đám người lão thái thái.
“Chỉ có như vậy, ông ta mới không có cách nào đuổi các ngươi trở về, nếu không các ngươi ở chỗ nào? Ăn cái gì ?”
“Chẳng lẽ đại tướng quân còn muốn cho phụ mẫu ăn ngủ đầu đường đói c.h.ế.t sao?”
“Nếu ông ta dám làm như vậy, các ngươi liền đi tố cáo”
“Dù cho có một ngày bị ép buộc trở về, thì các ngươi phải bảo ông ta đưa tiền, lại đặt mua nhà mới ruộng đất cho các ngươi, còn phải đòi tiền vài lần mới được.
“Phải là nhà ở tốt nhất trong thôn, nếu không chính là làm mất mặt mũi của đại tướng quân là ông ta."
“Đến lúc đó các ngươi cũng có thể kiếm được gấp đôi, cũng sẽ không bị thiệt.”
Nàng lại xúi giục, “Dù sao các ngươi cứ làm ra bộ dạng bất chấp tất cả, ai tàn nhẫn hơn người đó thắng."
Vốn dĩ mấy người Tiêu lão thái không tán đồng nhưng nghe xong lời của Thời Khanh Lạc, phát hiện quá có đạo lý.
Không nhà không ruộng đất, bọn họ trở về sống như thế nào?
Dù lão nhị tàn nhẫn như thế nào cũng không có khả năng để cho bọn họ lưu lạc đầu đường xó chợ đi?
Nếu thật sự lão nhị tàn nhẫn như vây, vậy bọn họ sẽ đi kiện, cùng lắm thì lão nhị cũng không làm cái chức tướng quân kia nữa, dù sao bọn họ cũng hưởng thụ không được, cứ xem ai ác hơn, hừ hừ.
Tiêu lão thái phát hiện tuy rằng nha đầu c.h.ế.t tiệt này không làm cho người ta yêu thích, nhưng chủ ý đưa ra lại có thể thực hiện được.
“Có đạo lý, chúng ta trở về thương lượng đã.”
Nói xong có chút vội vàng đứng dậy muốn đi về.