Lúc trước, Cát Xuân Như cũng trẹo chân ngã vào lòng ông ta thế này.
Nếu giờ ông ta còn không nhìn ra mục đích của Cát Xuân Di, thì ông thật sự là đồ ngu.
Nếu đổi thành bình thường, ông ta nhất định sẽ đẩy người ra rồi lạnh lùng bỏ đi.
Nhưng trong đầu không khỏi nghĩ tới chuyện vừa nãy bị Nghệ vương châm chọc, nói mình sẽ đoạn tử tuyệt tôn...
Sự căm ghét đối với Cát Xuân Như cũng lên đến đỉnh điểm.
Ánh mắt ông ta nhìn Cát Xuân Di đột nhiên thay đổi.
Được rồi, nếu nữ nhân này đã chủ động đưa tới cửa, vậy ông ta sẽ tặng cho Cát Xuân Như một phần đại lễ.
Nữ nhân kia làm ông ta đoạn tử tuyệt tôn, ông ta sẽ để cho ả ta nhìn rõ mặt thật của muội muội mình, sau đó đau khổ đến chết.
Cho nên, vốn ông ta muốn đẩy Cát Xuân Di ra nhưng giờ lại đưa tay ôm nàng ta: “Trong phủ ta có lang trung, ta sẽ đưa ngươi về để lang trung khám cho ngươi.”
Gương mặt Cát Xuân Di đỏ ửng: “Vậy làm phiền tỷ phu.”
Mặc dù không ngờ Tiêu Nguyên Thạch lại mắc câu nhanh như vậy, nhưng mọi chuyện có thể diễn ra thuận lợi cũng là một chuyện tốt.
Có phải trước kia Tiêu Nguyên Thạch đã sớm có hứng với nàng ta không?
Sau đó Tiêu Nguyên Thạch lại càng lười tránh né, ông ta bế Cát Xuân Di lên ngựa, cùng nhau trở về phủ phó đô đốc.
Chân của Cát Xuân Di bị bong gân một chút nhưng không nghiêm trọng lắm.
Lang trung trong phủ kê đơn thuốc xoa bóp, Tiêu Nguyên Thạch căn dặn nha hoàn bóp chân cho nàng ta, xoa xong nàng ta có đứng dậy đi lại trong phòng.
Sau đó Tiêu Nguyên Thạch bảo nha hoàn và gã sai vặt lui xuống.
Cát Xuân Di chớp mắt quyến rũ nhìn Tiêu Nguyên Thạch: “Hôm nay thật sự cảm ơn tỷ phu.”
Giờ đây Tiêu Nguyên Thạch nghe thấy từ tỷ phu này thì vô cùng khó chịu, thật sự không muốn dính dáng gì tới Cát Xuân Như.
“Ta và tỷ tỷ ngươi từ lâu đã không còn quan hệ gì, đừng gọi ta là tỷ phu nữa.”
Cát Xuân Di nhìn ông ta một cách đáng thương: “Vậy ta nên gọi ngươi là gì? Tiêu đại ca?”
Tiêu Nguyên Thạch: “……” Đồ sói mắt trắng hạ tiện.
Trên mặt ông ta hiện lên nụ cười nhưng trong mắt không có bao nhiêu ấm áp: “Cũng được.”
Sau đó đứng lên: “Ta đưa ngươi trở về.”
Cát Xuân Di gật đầu: “Được!”
Nàng ta đứng dậy, rồi lại vô tình ngã vào vòng tay của Tiêu Nguyên Thạch.
Vươn tay ôm cổ ông ta: “Tiêu đại ca, chân ta vẫn còn đau.”
Tiêu Nguyên Thạch cảm thấy ghê tởm nhưng vẫn cố chịu đựng, nhếch môi rồi nói: “Vậy để ta xem giúp ngươi nhé.”
Sau đó lập tức bế nàng ta lên.
Lúc Cát Xuân Di rời đi, trời đã gần tối.
Tiêu Nguyên Thạch không đích thân tiễn nàng ta, chỉ sai hầu cận đưa Cát Xuân Di trở về.
Đám người đi rồi, sắc mặt Tiêu Nguyên Thạch càng thêm lạnh lùng,
Nếu huynh đệ Tiêu Hàn Tranh thật sự thay tên đổi họ, vậy ông ta sẽ trở thành người đoạn tử tuyệt tôn thật.
Mặc dù mẫu thân ông ta luôn muốn ông ta nhận con thừa tự nhưng ông ta vẫn không chịu.
Dù sao thì đó cũng là một con sói mắt trắng xa lạ.
Cho dù huynh đệ Tiêu Hàn Tranh có là nghiệp chướng đi nữa, vẫn là con trai ruột của ông ta, dù cắt đứt quan hệ thì vẫn mang họ Tiêu. Cho rằng, chỉ cần bọn họ có con cái thì đều là cháu chắt của ông ta.
Giờ lại bị Nghệ vương phá hỏng.
Thế là đem toàn bộ hận thù và căm ghét chuyển sang Cát Xuân Như, nữ nhân độc ác đã bỏ thuốc khiến ông ta không thể sinh con nối dõi tông đường.
Dù sao thì bây giờ ông ta không thể ăn miếng trả miếng với Nghệ vương và Thời Khanh Lạc, nhưng xử lý hai tỷ muội Cát gia lại dễ như trở bàn tay.
Ông ta không sống tốt, thì cũng sẽ làm Cát Xuân Như không được sống tốt.
Bên kia, Tiêu Hàn Tranh nhận được tin tức về chuyện của phó đô đốc.
Hắn có chút ngạc nhiên nhưng rồi lại cảm thấy có lý.
“Cát Xuân Di đã thành công dụ dỗ được phụ thân cặn bã, Cát Xuân Di đến phủ phó đô đốc, ở trong viện của phụ thân cặn bã cho đến trời tối mới rời đi.”
Thời Khanh Lạc đang xem sổ sách, nghe vậy thì đột nhiên ngẩng đầu: “Sao nhanh vậy?”
Nàng chẳng nói nên lời: “Phụ thân cặn bã này cũng thật dễ dãi.”
Cát Xuân Di đúng là không phải thứ tốt đẹp gì, vậy mà lại ra tay với Tiêu Nguyên Thạch.
Tiêu Hàn Tranh nói: “Phụ thân cặn bã bị nàng và Nghệ vương sỉ nhục nên tức giận bỏ đi, Nghệ vương nói ông ta đoạn tử tuyệt tôn, ta lại nhất quyết muốn đổi họ, cho nên ông ta chịu đả kích không nhỏ.”
“Giờ ông ta không thể làm gì chúng ta, dựa theo tính tình của ông ta, chắn chắn sẽ chuyển toàn bộ lửa giận sang người Cát Xuân Như, kẻ đầu sỏ gây nên tội.”
“Ông ta muốn cho Cát Xuân Như biết thế nào là đau khổ, cho nên khi Cát Xuân Di tự đưa tới cửa, ông ta liền tương kế tựu kế.”
Trong mắt hắn đầy sự mỉa mai: “Cát Xuân Di muốn làm bọ ngựa nhưng phụ thân cặn bã lại là hoàng tước.”
Thời Khanh Lạc nói: “Cát Xuân Di đúng là kẻ vô ơn, tuy Cát Xuân Như tàn nhẫn, ra tay độc ác, làm rất nhiều chuyện xấu nhưng đối với muội muội này là thật tâm thật ý, chân thành đối đãi.”
“Nhưng nàng ta lại chẳng nể nang người tỷ tỷ như Cát Xuân Như gì cả.”
Tiêu Hàn Tranh nói: “Trong mắt nàng ta chỉ có lợi ích, không có tình thân.”
“Nhất là khi đã từng đứng ở chỗ quá cao, lại càng không thể chấp nhận rơi vào vũng lầy, chỉ cần có thể xoay người đi lên, sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.”
Xưa nay Cát Xuân Di là người rất có dã tâm, khao khát quyền thế, chỉ cần có thể leo lên cao, hy sinh một tỷ tỷ có đáng là gì.
Thời Khanh Lạc cười nói: “Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, ta thật sự không thể đồng cảm với Cát Xuân Như.”
“Hơn nữa, ta cũng muốn xem kịch hay của phụ thân cặn bã và tỷ muội Cát Xuân Như.”
Tiêu Hàn Tranh khẽ cười: “Vậy chúng ta cứ chờ xem kịch hay của bọn họ đi.”
Lần này không cần đến hắn ra tay.
Sau đó tửu phường Nam Khê bỗng chốc nổi tiếng khắp Bắc Thành.
Người đến tham gia yến tiệc quay về, đều hết lời khen ngợi tiệc đứng và rượu do Thời Khanh Lạc ủ.
Mọi người nghe nói, tiệc đứng kia không chỉ có hàng trăm món ăn khác nhau mà còn có đồ hộp được vận chuyển từ phía nam đến, có thể ăn uống thỏa thích.
Trước đó Lương Hữu Tiêu đã vận chuyển một số lô đồ hộp đến Bắc Thành để bán, mặc dù chi phí cao nhưng cũng bán được với giá siêu cao.
Những thế gia ở Bắc Thành chỉ cần không thiếu tiền, đều muốn mua loại trái cây đóng hộp này ăn thử.
Như vải, nhãn, đào đóng hộp, rất được các phu nhân và tiểu thư yêu thích.
Nhưng số lượng có hạn, sau khi ăn thử rồi muốn mua tiếp thì đã hết.
Những người tiếc tiền không mua hoặc những người mua không được, sau khi nghe mấy người đã ăn miêu tả mùi vị của nó thì vẫn luôn nhớ nhung đến.
Cho nên không thể ngờ, Thời Khanh Lạc lại cho mọi người ăn thỏa thích những loại trái cây đóng hộp quý giá như vậy.
Ngoài ra, nghe nói còn có vịt nướng cũng rất đỉnh, có bánh tart trứng, bánh kem, các món ăn cay nóng, rất nhiều loại rượu ngon có chất lượng và hương vị tốt, nhanh chóng lan truyền khắp Bắc Thành.
Những người không đi tham gia yến tiệc đều ghen tị đến đỏ cả mắt.
Bọn họ cũng rất muốn đi xem thử tiệc đứng là cái gì, ăn thử hàng trăm món khác nhau và các loại trái cây đóng hộp.
Sau đó nghe nói, về sau ngày mùng một, mười lăm và lễ tết, Phúc Bảo quận chúa sẽ tổ chức tiệc đứng ở tiệm rượu Nam Khê, thu phí theo đầu người, ai đặt chỗ trước thì được trước.
Vì thế mọi người háo hức mong chờ, chỉ hận không thể nhanh đến ngày mùng một của tháng sau càng sớm càng tốt.
Tất nhiên, khi tửu phường Nam Khê trở nên nổi tiếng ở Bắc Thành, danh tiếng của Đồ gia cũng trở nên tồi tệ.