Mặc kệ là Tịch Dung hay là Tiêu Hàn Tranh đều điều tra Nhạc Luật, đều không có vấn đề gì.
Nhưng mọi người đều mang theo một tầng phòng bị.
Thời Khanh Lạc cũng không ngờ tới Nhạc Luật sẽ hy sinh mình đi cứu Tịch Dung.
Lúc Nhạc Luật được cứu, phía sau lưng cắm đầy mũi tên, chỉ còn một hơi thở.
Nếu không phải tiểu tướng công y thuật cao minh, Nhạc Luật nhất định phải chết.
Cho nên không có khả năng là diễn kịch, mà là chân tình biểu hiện ra.
Nghe được Nhạc Luật không chết, rốt cuộc Tịch Dung cũng không lo lắng nữa, "Vậy thì tốt”
Nàng ấy hỏi: “Hắn tỉnh rồi sao?”
Thời Khanh Lạc lắc đầu, “Thương thế của hắn ta có chút nghiêm trọng, hiện tại chỉ là cứu trở về, nhưng còn chưa tỉnh.”
“Lão Tiêu nói khả năng ngày mai mới có thể tỉnh lại.”
Nàng đứng dậy bưng thuốc không còn nóng, đút cho Tịch Dung uống, “Chờ ngươi có thể xuống đất đi lại, ta dẫn ngươi đi thăm hắn ta.”
Tịch Dung ngoan ngoãn uống xong thuốc, “Được!”
Buổi tối Thời Khanh Lạc không đi, mà là ở lại doanh trướng canh chừng Tịch Dung, sợ nàng ấy bị sốt gì đó.
Chẳng qua còn tốt, tố chất thân thể Tịch Dung không tệ, sau khi uống xong thuốc thì không bao lâu ngủ mất, cũng không xuất hiện bệnh trạng dị thường.
Bên Nhạc Luật kia lại bị sốt cao.
Tiêu Hàn Tranh cho hắn ta uống thuốc hạ sốt mà Thời Khanh Lạc để lại, trên đường lại để người đút hai lần thuốc trị thương giảm sốt.
Ngày hôm sau nhiệt độ cơ thể khôi phục bình thường, chạng vạng người cũng tỉnh.
Lúc Nhạc Luật tỉnh lại, Tiêu Hàn Tranh đã rời khỏi doanh trướng, dẫn binh đi đánh bất ngờ đội quân rút lui của Cát quốc.
Chẳng qua Tiêu Hàn Tranh để lại một binh lính canh chừng hắn ta.
Nhạc Luật phát hiện mình ở doanh trướng, còn có một người không quen biết đứng canh.
Vì thế mở miệng hỏi: “Đây là nơi nào?”
Binh lính cười nói: “Đây là doanh trướng Đại lương, Tiêu đại nhân cứu ngươi, cũng để ta canh chừng ngươi.”
Nghe được lời này, Nhạc Luật cũng nhẹ nhàng thở ra, Tiêu đại nhân trong miệng người này khẳng định chính là Tiêu Hàn Tranh.
Thật không nghĩ tới hắn ta trúng nhiều mũi tên như vậy không chết, y thuật của Tiêu Hàn Tranh thật đúng là lợi hại như trong truyền thuyết.
Hắn ta hỏi tiếp: “Trấn Nam hầu đâu? Nàng ấy không c.h.ế.t chứ?”
Binh lính cười trả lời: “Trấn Nam hầu cũng không có việc gì, Phúc Bảo quận chúa đang chăm sóc nàng ấy.”
Nhạc Luật hoàn toàn yên lòng, uống thuốc mà binh lính bưng, lại ăn chút cháo sau đó đi ngủ.
Lại qua một ngày, Thời Khanh Lạc đỡ Tịch Dung đã tốt hơn nhiều tới thăm Nhạc Luật.
Lúc này Nhạc Luật cũng dưới sự giúp đỡ của binh lính, nửa ngồi ở trên giường, mới vừa uống xong thuốc.
Nhìn thấy Tịch Dung tiến vào, đôi mắt Nhạc Luật sáng rực lên.
Trước tiên hắn ta có với Thời Khanh Lạc, “Gặp qua Phúc Bảo quận chúa!”
Sau đó khuất nhìn về phía Tịch Dung nói: “Dung Dung, sao bây giờ nàng mới đến thăm ta.”
Thời Khanh Lạc bộ dạng này của hắn ta, ủy khuất là giả, làm nũng mới là thật.
Tiểu chó săn đã nhanh chóng biến thành chó con.
Tịch Dung dở khóc dở cười đi qua, duỗi tay nhéo mặt hắn ta, “Không phải ta đã đến rồi sao.”
Sau đó Nhạc Luật ôm lấy Tịch Dung, “Dung Dung, chúng ta đều còn sống, thật tốt.”
“Lưng ta đau quá, nàng sờ sờ giúp ta đi.”
Tịch Dung: “……” Gia hỏa này cho chút màu sắc thì muốn mở phường nhuộm mà.
Nàng ấy đẩy hắn ta, “Đừng làm bậy.”
Lạc Lạc còn đang nhìn đó, gia hỏa này thật đủ rồi.
Thời Khanh Lạc không nghĩ tới hai người lại ở chung như vậy, có thể thấy Dung Dung thích tiểu chó săn này.
Nàng khẽ cười nói: “Các ngươi tiếp tục, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Nói xong dẫn theo binh lính kia rời đi.
Chờ hai người Thời Khanh Lạc rời đi, Nhạc Luật càng làm càn.
Vốn dĩ Tịch Dung đã tương đối dung túng Nhạc Luật, bởi vì chuyện trên chiến trường, nàng ấy lại càng không nỡ nhẫn tâm đối với hắn ta, đặc biệt hiện tại hắn ta còn bị thương.
Còn kiên nhẫn dỗ dành, sờ lưng hắn ta, hôn an ủi hắn ta.
Chờ Tịch Dung từ doanh trướng đi ra, Thời Khanh Lạc thấy môi của nàng ấy thật đỏ.
Nàng hài hước nói: “Các ngươi đã bị thương còn nhiệt tình như vậy!”
Tịch Dung có thể trở thành nữ ăn chơi trác táng ở kinh thành, tất nhiên tính cách rất hào phóng.
Nàng ấy nhún vai nói: “Không có cách nào, sau khi chàng ấy bị càng dính người hơn.”
Nếu không phải Nhạc Luật bị thương không sức lực, nàng ấy nghi ngờ mình sẽ bị ăn mất.
Thời Khanh Lạc khẽ cười nói: “Hắn ta rất thích hợp với ngươi.”
Tịch Dung là một nữ tử mạnh mẽ độc lập, hơn nữa thân phận đặc biệt, hoàn toàn không có cách nào bị trói buộc ở hậu viện được.
Những nam tử thế gia không chịu đựng được sự khác người này của Tịch Dung.
Hơn nữa tính cách của Tịch Dung cũng không phải là người có thể làm một hiền thê, dịu dành với nam nhân.
Tìm một Nhạc Luật biết làm nũng, trái lại rất hợp với Tịch Dung
Nếu là ghen tị gì đó, còn có thể hóa thành tiểu chó săn, rất hợp.
Trong mắt Tịch Dung mang theo vài phần sủng nịch, “Đúng vậy, chàng ấy đều có thể c.h.ế.t vì ta, ta còn có thể như thế nào? Chỉ có thể nhận thôi.”
Trừ bỏ có đôi khi quá dính người ra, Tịch Dung đối với các mặt khác của Nhạc Luật đều rất vừa lòng, lớn lên cũng hợp khẩu vị của nàng ấy.
Thời Khanh Lạc cười kề vai sát cánh với nàng ấy, “Nhận đi nhận đi, mỹ nhân như vậy, cũng chỉ có ngươi có thể tiêu thụ.”
Tịch Dung nhìn nàng nói giỡn: “Như thế nào, hâm mộ?”
Thời Khanh Lạc trợn mắt nhìn nàng ấy, “Nghĩ cái gì đó, tướng công ta cũng là đại mỹ nhân.”
Tịch Dung vừa mới chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên nhìn về phía sau Thời Khanh Lạc, chớp mắt với nàng, “Đại mỹ nhân nhà ngươi tới rồi.”
Thời Khanh Lạc quay đầu, lập tức nhìn thấy Tiêu Hàn Tranh đứng cách đó không xa, cười như không cười mà nhìn mình.
Nàng buông Tịch Dung ra, xoay người đi qua, thoải mái hào phóng ôm lấy cánh tay của Tiêu Hàn Tranh, “Ta cũng có, cho nên không hâm mộ ngươi.”
Tuy rằng tính cách của nàng cũng hào phóng rộng rãi, nhưng lại có chút khác với Tịch Dung.
Tiêu Hàn Tranh như vậy mới càng thích hợp với nàng, nàng càng thích làm nũng dính lấy hắn.
Nếu là Tiêu Hàn Tranh làm nũng giống như Nhạc Luật, muốn nàng dỗ hắn, nàng cảm thấy mình sẽ sụp đổ mất.
Nồi nào úp vung nấy, đã chú định rồi.
Tịch Dung khẽ cười nói: “Đúng đúng, đã biết tình cảm phu thê các ngươi tốt cảm tình.”
“Vậy ngươi và lão Tiêu đi đi, ta trở về chăm sóc dính nhân tinh nhà ta.”
Hiển nhiên nàng ấy rất hưởng thụ Nhạc Luật ỷ lại và dính người.
Thời Khanh Lạc gật đầu, “Đi đi, chẳng qua các ngươi kiềm chế một chút, hai người các ngươi còn bị thương đó.”
Tịch Dung tức giận liếc nhìn nàng một cái: “Ta còn chưa như lang như hổ như vậy.”
Nói xong xốc màn doanh trướng mành đi vào.
Thời Khanh Lạc kéo Tiêu Hàn Tranh trở về doanh trướng của bọn họ.
Mới vừa kéo màn xuống, Thời Khanh Lạc đã bị Tiêu Hàn Tranh ôm đặt lên bàn.
Hắn nhướng mày, “Đại mỹ nhân?”
Thời Khanh Lạc sờ mặt Tiêu Hàn Tranh mặt, “Chàng lớn lên đẹp như vậy, còn không phải là đại mỹ nhân sao.”
Tiêu Hàn Tranh dở khóc dở cười, “Vậy ta đây phải cảm thấy may mắn khi có một gương mặt đẹp.”
Thời Khanh Lạc đúng lý hợp tình gật đầu, “Đương nhiên, nếu như chàng không đẹp như vậy, sao ta có thể thấy sắc nổi lòng tham, chủ động xung hỉ cho chàng chứ?”
Tiêu Hàn Tranh thích tiểu tức phụ thẳng thắng như vậy, hắn cúi đầu cười khẽ, “Vậy hôm nay đại mỹ nhân ta đây sẽ tới hầu hạ nàng.”
Hắn mới vừa mang theo người đánh thắng trận trở về, còn bố trí chiến lược xong, lúc này không có ai làm phiền cả.
Thời Khanh Lạc ôm cổ hắn, “Mỹ nhân đã chủ động như vậy, sao ta có thể từ chối được chứ.”
Sau đó Tiêu Hàn Tranh bế nàng lên, “Nương tử, chúng ta sinh con đi.”
Dựa theo kế hoạch của hắn chiến sự của Bắc Cương cũng sẽ không kéo dài quá lâu, Cẩm Vương bị phế, thế lực tiền triều cũng đã bị rửa sạch gần xong, bọn họ cũng nên có một đứa con rồi.
Thời Khanh Lạc chủ động hôn hắn, “Được!”
Chờ Thời Khanh Lạc tỉnh lại, trời đã đen rồi.
Mới vừa mặc xong quần áo, Tiêu Hàn Tranh đã bưng một cái khăn đi vào.
“Đói bụng đi?”
Thời Khanh Lạc đứng lên đi qua đi ngồi xuống bên cạnh bàn, “Đúng là đói bụng rồi.”
Sau đó hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Thời Khanh Lạc hỏi: “Tình hình thế nào rồi?”
Tiêu Hàn Tranh trả lời: “Thắng, binh lính dư lại của Cát quốc đều rút về biên thành của bọn chúng.”
Hắn cong môi lại nói: “Kế tiếp cũng đến phiên chúng ta đi vây thành rồi.”