Nếu dùng một số loại dược liệu quý hiếm để điều chế ra thuốc viên, cũng có thể bù đắp được tổn thương trước đó, nhưng tất nhiên là hắn sẽ không làm chuyện như vậy cho phụ thân cặn bã.
Ngày hôm sau Tiêu Hàn Tranh tới đại lao, đưa thuốc viên giải độc cho Tiêu Nguyên Thạch.
“Cha ta không truy cứu việc ông đã dĩ hạ phạm thượng trước đó, cho nên ngày mai ông có thể trở về huyện Nam Khê.”
Hắn thờ ơ nói: “Nhưng chuyện như vậy lần sau sẽ không có nữa đâu, sau này ông còn dám bất kính với ông ấy, ông sẽ phải ngồi tù mọt gông.”
Thả phụ thân cặn bã nhanh như vậy, tất nhiên là để cho đối phương có thể quay về xử lý bọn người cực phẩm của nhà cũ Tiêu gia.
Sau khi Tiêu Nguyên Thạch được châm cứu và uống thuốc, quả thật không còn nóng nảy hay vô cớ mất bình tĩnh nữa.
Nhưng nghe thấy con trai gọi Nghệ vương là cha trước mặt mình, lửa giận trong lòng lại không khỏi dâng lên: “Các ngươi nhận cha cũng nhanh thật.”
Tiêu Hàn Tranh nhướng mày: “Ta đã đổi họ, nhập vào gia phả Lương gia, mẫu thân cũng gả vào Nghệ vương phủ, cha của bọn ta tất nhiên cũng là Nghệ vương.”
Hắn mở cửa chuẩn bị rời đi: “Ta đi trước, ông hãy tự lo cho mình đi.”
Tiêu Nguyên Thạch ở phía sau hô lên: “Chờ đã, ta còn một việc muốn nói.”
Tiêu Hàn Tranh xoay người: “Nói đi.”
Tiêu Nguyên Thạch mím môi, dường như có chút xấu hổ nhưng vẫn nói: “Ta muốn gặp cặp long phượng, ngày mai khi ta ra ngoài, ngươi hãy đưa chúng đến gặp ta.”
Ông ta lại bổ sung: “Ta đã chuẩn bị quà gặp mặt cho chúng rồi.”
Tuy rằng cháu trai cháu gái đã đổi thành họ Lương, nhưng không biết vì sao khi nhìn thấy hai nhóc con đó ông ta lại rất thích chúng.
Hai ngày nay trong lao tù ông ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu không cắt đứt quan hệ thì hai đứa nhỏ sẽ là cháu trai cháu gái của mình. Mỗi ngày ông ta đều có thể chơi với chúng, chứ không phải để Nghệ vương được hời.
Đáng tiếc đây chỉ là nếu như thôi, cho nên ông ta càng hận Cát Xuân Như, kẻ đã gây ra hết thảy những việc này. Đồng thời sự hối hận cứ quanh quẩn trong đầu mỗi ngày, khiến ông ta đau khổ vô cùng.
Tiêu Hàn Tranh cười nhạo: “Ông nghĩ được sao?”
“Ta mong là ông hãy hiểu được một sự thật, chúng ta đã sớm đoạn tuyệt không còn quan hệ gì. Bọn ta cũng đổi thành họ Lương, cho nên hai đứa con của ta không có quan hệ gì với ông, cũng không cần quà gặp mặt của ông.”
Hắn lạnh lùng nói: “Việc sau này ông cần làm chính là đừng bao giờ xuất hiện trước mặt chúng nữa.”
Tiêu Nguyên Thạch tức không chịu nổi: “Ngươi, ngươi thật nhẫn tâm.”
Tiêu Hàn Tranh cười khẩy: “Điểm này ta cũng học được từ ông thôi, trước kia ông còn nhẫn tâm hơn so với ta lúc này.”
“Cáo từ!”
Nói xong, hắn xoay người mở cửa, không hề dừng bước rời khỏi đại lao.
Tiêu Nguyên Thạch nắm chặt hai tay thành nắm đấm, vừa tức giận vừa hối hận, bọn họ là cha con, sao bây giờ lại phải đến mức này chứ?
Nhưng ông ta cũng biết, trái tim của đứa con trai này rất lạnh lùng, quan hệ cha con không thể tiếp tục được nữa, cũng chỉ có thể từ bỏ.
Khi Tiêu Bạch Lê về nhà mẹ đẻ, Tiêu Nguyên Thạch đã được thả khỏi đại lao.
Dù rất muốn gặp được cặp long phượng nhưng ông ta vẫn cố kìm lòng, ông ta biết Nghệ vương và con trai đã sắp xếp người ở bên cạnh bảo vệ, ông ta không thể nào gặp được chúng.
Cho nên ông ta không nán lại nữa, mà trực tiếp lên đường trở về huyện Nam Khê.
Ông ta phải trở về, đích thân xử lý vụ đầu độc kia.
Còn cả những chuyện mà người nhà cũ Tiêu gia đã làm, làm con cái ghi hận không bao giờ tha thứ cho ông ta, hại ông ta có cháu mà không thể nhận, món nợ này ông ta cũng muốn tính cho rõ ràng.
Tiêu Nguyên Thạch rời đi, rất nhanh Nghệ vương và Tiêu Hàn Tranh cũng nhận được tin tức.
Tiêu Hàn Tranh cũng đã gửi tin cho người của hắn ở huyện Nam Khê.
Lúc này, Hề Duệ cũng đến gặp hắn và Nghệ vương.
Bên kia, Thời Khanh Lạc và Khổng Nguyệt Lan cũng đang lôi kéo Tiêu Bạch Lê trò chuyện.
Thời Khanh Lạc quan tâm hỏi: “Bạch Lê, ở phủ quốc công cảm thấy thế nào? Có ai bắt nạt muội không?”
Tiêu Bạch Lê nắm tay của tẩu tẩu cười nói: “Không ai bắt nạt muội cả, mẹ chồng rất tốt với muội, hai vị tẩu tẩu cũng dễ chung sống.”
“Những người ở phòng khác cũng tương đối khách sáo.”
Thấy nàng ấy như vậy, Thời Khanh Lạc cảm thấy yên lòng: “Vậy là tốt rồi.”
Tiêu Bạch Lê và Hề Duệ dùng bữa tối xong mới quay về phủ quốc công.
Vốn hai người bọn họ vì thương yêu lẫn nhau nên mới thành thân, cho nên mỗi ngày đều sống trong mật ngọt êm ấm.
Sau đó Tiêu Hàn Dật tham gia kì thi khoa. Cậu được Tiêu Hàn Tranh và Nghệ vương đích thân dạy dỗ. Hơn nữa dù ở Bắc Thành hay ở kinh thành đều được học ở thư viện tốt nhất, bản thân cậu cũng là người có thiên phú, thi một lần đã trở thành tiến sĩ.
Trong kỳ thi đình đứng hạng thứ ba, đậu thám hoa.
Tiêu Hàn Dật dung mạo tuấn tú, trên người mang theo một loại khí chất thư sinh văn nhã, nụ cười tựa như gió xuân, rất dễ khiến người ta động lòng.
Khi cưỡi ngựa diễu hành trên phố, quả nhiên đã khiến một nhóm tiểu thư thế gia ở kinh thành mê như điếu đổ.
Sau khi đổi họ Lương, cậu không còn thân phận nông dân nữa mà đã là người của hoàng tộc.
Được Nghệ vương phủ hậu thuẫn, có ca ca và tẩu tẩu lợi hại, tỷ tỷ lại gả vào phủ quốc công, cho nên Tiêu Hàn Dật đang rất cao giá.
Trước khi làm thám hoa đã có không ít nhà muốn kết thân, sau khi làm thám hoa ngưỡng cửa gần như bị người ta đạp vỡ.
Sau khi Thời Khanh Lạc đến kinh thành, nàng cũng chủ động hòa nhập vào giới thượng lưu của các phu nhân ở kinh thành, dù sao thì việc ngoại giao với các phu nhân vẫn rất quan trọng.
Gần đây, mỗi lần ra ngoài thường bị người khác đề cập đến hôn sự của Tiêu Hàn Dật, nàng đều uyển chuyển từ chối.
Thời Khanh Lạc đang chuẩn bị nhờ tiểu tướng công hỏi ý Tiêu Hàn Dật về chuyện hôn sự, thì Lương Hữu Tiêu ra biển lần thứ hai, hơn hai năm không có tin tức đã quay trở về, còn dẫn theo một người.
Hôm nay, Thời Khanh Lạc đang ở trong thư phòng xem sổ sách.
Hai đứa nhỏ chạy vào: “Mẫu thân, mẫu thân, chúng con muốn đi xem sư tử, voi và hươu cao cổ.”
Thời Khanh Lạc đặt sổ sách xuống, bất đắc dĩ nói: “Xa quá, giờ mẫu thân không thể đưa các con đi xem ngay được.”
Lương Diệc Gia chạy tới, nắm lấy tay nàng: “Giờ vẫn có thể xem được mà, mẫu thân đưa tụi con đi đi mà.”
Thời Khanh Lạc có chút khó hiểu: “Xem ở đâu bây giờ?”
Lương Diệc Nhiên bước tới: “Mẫu thân, Tiêu thúc thúc hồi kinh rồi, còn mang về rất nhiều con thú, bọn con nghe gã sai vặt nói có sư tử, voi và hươu cao cổ nữa.”
“Mới vừa vào thành thôi, giờ chúng ta có thể đi xem thử.”
Thời Khanh Lạc ngẩn người, không ngờ Lương Hữu Tiêu đã trở lại.
Nói như vậy ngược lại thì cũng có thể chấp nhận được, tên kia hơn hai năm mới trở về, mang theo nhiều động vật về cùng một lúc, chắc hẳn đã từng đến Châu Phi.
Nàng cười nói: “Được, mẫu thân đưa các con đi xem.”
Nàng lại gọi mẹ chồng và cả tiểu thúc cùng nhau ra ngoài.
Xe ngựa đi qua con phố phồn hoa nhất kinh thành thì không tiến lên được nữa, phía trước đã đông nghịt người.
Dọc theo đường đi đều nghe mọi người nói về những con vật do Lương Hữu Tiêu mang về và cả những người ngoại quốc.
“Vậy mà lại có một con thú với cái cổ rất dài, trông cũng khá đẹp.”
“Con sư tử đó trông thật dũng mãnh.”
“Con tê giác kia thật khác với những con trâu mà chúng ta đã gặp, trông thật to lớn.”
“Con đà điểu đó cao quá, ta chưa từng nhìn thấy con chim nào kỳ lạ như vậy.”
“Những con thú kia thật kỳ lạ, mấy người ngoại quốc kia còn lạ hơn, người thì tóc đỏ, người thì tóc vàng, có người lại mắt xanh hoặc mắt nâu.”
“Đúng vậy, nữ nhân kia mặc đồ còn kỳ cục hơn, lộ ra nhiều chỗ như vậy, đúng là nhục nhã người có học mà.”
“Mái tóc vàng và đôi mắt xanh trông thật kỳ lạ, nếu không phải Lương đại nhân đưa những người ngoại quốc này về, cả đời này chúng ta cũng không biết được hóa ra bên kia hải ngoại còn có những người như vậy sinh sống.”
“Cả ngôn ngữ khó hiểu mà bọn họ nói, chúng ta nghe mà chẳng hiểu gì cả.”
“Lương đại nhân thật lợi hại, ta thấy ngài ấy dùng ngôn ngữ khó hiểu kia để nói chuyện với bọn họ đó.”