Xuyên Không Thành Quà Tặng: Hồng Kông 1990

Chương 05:

Chương 05:
Tôi đến quán trà làm thêm kiếm tiền, vốn dĩ luôn nói tiếng Anh, nhưng vì một lần khi bưng đồ ăn, một câu “Ôi mẹ ơi nóng quá” bật ra khỏi miệng, cuối cùng bị nhân viên phát hiện tôi thực ra là người đại lục nói tiếng Quan thoại.
Thế là tôi trở thành “bắc cô” trong miệng họ.
Người phụ nữ từ đại lục đến Hồng Kông làm nghề bán hoa.
“Bắc cô tự đặt tên là ‘Thiên Khuyết’ đó!” Tiếng cười nhạo không ngớt.
Rồi, tôi liền cầm chai rượu đập vào đầu người ta, máu văng cả vào mặt tôi –
Thừa lúc họ ngây người, tôi quay người bỏ chạy.
Chạy mãi mà vẫn không thoát khỏi khu Du Ma Địa mưa phùn, đèn hiệu đỏ xanh chật kín.
Vài đầu bếp cầm dao đuổi theo, người đi đường bên cạnh thấy vậy thì né tránh như chuyện thường, tôi cũng không có đường cầu cứu.
Một tiếng động cơ xé tai vang lên ở ngã tư đường vào lúc mười một giờ đêm.
Chiếc xe máy đen ướt sũng lướt một cú drift gọn gàng trước mặt tôi, tôi định mở miệng chửi bới, nhưng anh ấy đưa tay ra với tôi: “Lên xe.”
Anh ấy đội mũ bảo hiểm, không nhìn rõ ngũ quan.
Nhưng tôi lại nghe rõ giọng nói của anh ấy.
Tôi đưa tay ra, bị anh ấy kéo lên ghế sau, chiếc mô tô lập tức bay đi. Trong tiếng động cơ gầm rú điên cuồng, tôi úp mặt vào chiếc áo khoác da lạnh lẽo của anh ấy, tránh những cơn gió lạnh lùa tới.
Một đêm hồn phách đuổi theo thể xác, hai tay tôi vòng chặt lấy eo anh ấy.
Trong lòng nghĩ, thảo nào.
Thảo nào mà mấy cô nữ sinh và các bà nội trợ đến quán trà ăn cơm đều đánh giá rất cao Hứa Nhai Dân.
Mấy cô nữ sinh dùng những lời lẽ ca ngợi để khen anh ấy.
Các bà nội trợ dùng những câu chuyện cười tục tĩu để tưởng tượng về anh ấy.
Đó là lời khen tốt nhất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất