Chương 08:
Đơn hàng lớn nhất tôi nhận được là suất ăn cho cả tám mươi người.
Cuối cùng tôi phải bỏ tiền thuê người cùng mình mang mì đến địa chỉ đã hẹn, đó là một phòng tiệc.
Vừa bước vào, một đám xã hội đen hung tợn đang nhìn chằm chằm tôi.
Hóa ra là một buổi tụ họp của bang hội.
Tôi lấy hết can đảm thu tiền từ ông trùm: “Tổng cộng bốn trăm tám…”
Đám đàn em bên cạnh hò reo: “Oa, bốn trăm tám nhiều thế à? Cô bé, gọi tiếng anh D đã nào!”
Anh D? Tôi thấy hơi quen tai. Nghĩ lại, là anh D đã đưa tôi lên giường Hứa Nhai Dân.
Một gã đầu trọc.
Nếu không nhìn vết sẹo rết kinh hoàng trên đầu hắn ta, mà chỉ nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, chắc chắn sẽ thấy anh D này rất dễ nói chuyện.
Hắn ta đứng dậy, nhận một xấp tiền từ tay đàn em, rồi ném thẳng vào mặt tôi.
Một xấp tiền âm phủ.
Hắn ta bóp cổ tôi: “Tao bảo mày đến bên Hứa Nhai Dân là để dụ nó đến làm đại diện cho sòng bạc của chúng tao, con mẹ mày, mày lại đi nấu mì cho nó!?”
“…”
Tôi đâu biết mình là một món quà còn có nhiệm vụ đâu!
Tôi tỉnh dậy thì đã bị cởi hết quần áo ném ở đó rồi!
Bàn tay bóp cổ tôi càng siết chặt, tôi không thở nổi, gần như muốn ngất đi.
“Anh D bớt giận.”
Khi tôi tỉnh lại, Hứa Nhai Dân đã cung kính cúi người, rót trà xin lỗi anh D.
Anh ta là một nam diễn viên, ở Hồng Kông những năm 90, đối đầu với người đứng đầu bang hội, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Nhưng anh ta có một người chị gái tên là Hứa Phức Ni, kết hôn với một chủ tịch tập đoàn có thế lực cả trong giới đen lẫn giới trắng.
Có lẽ cũng vì thế mà anh ta nổi bật so với các nghệ sĩ cùng thời, sự nghiệp thăng tiến không ngừng.
Anh D không nhận trà của anh ta, mà châm một điếu thuốc, nói với giọng điệu sâu xa: “Nhai Dân à, mày đừng tưởng chị mày lấy chồng tốt là có thể kê cao gối ngủ yên. Thời đại này, thật sự không thể nói trước được điều gì.”
Không muốn gây xung đột, Hứa Nhai Dân giơ chén trà cao quá đầu kính trà.
Anh D bảo người rót thêm trà.
Một ấm nước sôi, chén trà tràn đầy, anh D không ra hiệu dừng lại, nước chảy từ trên đầu Hứa Nhai D xuống, nhanh chóng làm đỏ cổ anh ta.
Hài lòng rồi, anh D mới nhận lấy trà, tùy tiện nhấp một ngụm: “Hai hôm nữa gọi cả chị mày đến, chúng ta cùng ôn lại chuyện cũ thật vui vẻ nhé.”
“Tôi biết rồi.” Hứa Nhai Dân đứng thẳng dậy, vẫn cao ráo và hào sảng, khi đáp lời, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhõm.
“Đưa cô đầu bếp nhỏ của mày về nhà đi, dạy dỗ lại cho tốt nhé.”
Cả phòng cười ầm lên.
Hứa Nhai Dân quay người, nhìn tôi một cái, tôi lập tức đi theo.
Anh ta đi trước tôi, hơi nhấc tay lên, tôi nắm lấy tay anh ta.
Cảm thấy lòng bàn tay anh ta đã phồng rộp vì nóng.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ra, vì sao Hứa Nhai Dân luôn giữ vẻ đoan chính lạnh lùng, không chút biểu cảm, dường như không bao giờ để lộ bất kỳ sự dao động cảm xúc nào.
Bởi vì anh ta quá giỏi chịu đựng, chịu đựng sự tức giận, bất mãn và đau đớn.