Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 337

Nghe vậy, ông Khổng tỏ vẻ không vui, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Triều Nhan.

"Tôi sẽ lại đến tìm cô."

Nói xong, dẫn người nhanh chóng rời đi.

Triều Nhan thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy nhìn Tiêu Hòa, suy nghĩ một lúc, mở lời: "Đội trưởng, có thể để em thi xong cuộc thi rồi hãy nhận kịch bản vào đoàn không?"

"Tôi không định sắp xếp cho cô đóng phim."

Triều Nhan kinh ngạc đến ngây người.

Tiêu Hòa quay đầu lại nhìn.

"Cô không thích đóng phim à?"

Triều Nhan gật đầu.

Tiêu Hòa nói: "Không thích đóng phim thì không nhận, sau này tôi sẽ giúp cô sắp xếp công việc liên quan đến nhảy múa, làm những gì cô giỏi và thích."

Nghe vậy, Triều Nhan mừng rỡ.

Cô ấy chưa từng nghĩ tới còn có thể không cần đóng phim.

"Như vậy được không ạ? Nhưng nếu như vậy, có phải sẽ kiếm ít tiền hơn không?"

Nếu chỉ nhận đóng kịch múa, thù lao không cao, Tiêu Hòa cũng không nhận được nhiều phần trăm.

Tiêu Hòa nhẹ nhàng xua tay, không để ý nói:

"Người đại diện của cô có rất nhiều cách kiếm tiền."

Triều Nhan không giống Từ Nhất Chu, mỗi lần đóng phim, ánh mắt cô ấy đều u ám, cơ thể cứng đờ.

Chỉ khi ở trên sân khấu, cô ấy mới tỏa sáng rực rỡ.

Thay vì ép cô ấy lên màn ảnh rộng thì không bằng để cô ấy làm công việc mà mình giỏi nhất, thỏa sức tỏa sáng.

Hơn nữa, diễn viên xuất sắc dưới trướng Tiêu Hòa đã có hai người rồi, không thiếu một Triều Nhan.

Nhưng nhìn ý của ông Khổng kia, có vẻ như đã để mắt đến Triều Nhan rồi, sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Tiêu Hòa quay đầu nhìn xung quanh.

Cảnh tượng vừa rồi hầu như tất cả mọi người có mặt đều nhìn thấy, nếu không xử lý tốt, sau này không chừng sẽ truyền ra lời đồn thổi gì đó.

Vòng thi đầu tiên của Thượng Vũ kết thúc, 12 thí sinh đã có 10 người lọt vào vòng trong, ngay lập tức bắt đầu chuẩn bị cho vòng thi thứ hai.

Những ngày tiếp theo, ông Khổng kia quả thực không từ bỏ.

Hầu như mỗi ngày lúc Triều Nhan đang bận chuẩn bị ở hậu trường, ông ta đều sai người mang một bó hoa hồng tươi thắm đến, lúc ôm vào thu hút ánh mắt của các nhân viên công tác.

Cho dù Triều Nhan chưa từng nhận, một số lời đồn không hay vẫn âm thầm lan truyền.

Đúng lúc này, Tiêu Hòa một lần nữa nhận được điện thoại của ông Khổng.

"Ông muốn tìm Triều Nhan? Cô ấy không có ở đây."

Tiêu Hòa vừa định cúp máy, ông Khổng vội vàng nói: "Tôi đến tìm cô."

"Tìm tôi?"

"Đúng vậy. Nghe nói hai ngày nữa là vòng thi thứ hai sẽ bắt đầu, nhân cơ hội này, tôi muốn mời mọi người đến khu nghỉ dưỡng của tôi nghỉ ngơi, thư giãn hai ngày, như vậy mới có tinh thần tốt tham gia cuộc thi."

Những ngày này liên tục gặp phải thất bại ở phía Triều Nhan, ông Khổng đổi hướng khác, quyết định tiếp cận từ phía Tiêu Hòa.

Dù sao thì rất nhiều nữ minh tinh đều sĩ diện, chỉ cần thông qua người đại diện là có thể bắt mối.

Tiêu Hòa nghe xong đã đoán ra ý đồ của ông ta, vừa định từ chối, đột nhiên nhìn thấy có người đẩy cửa đi vào, suy nghĩ một chút bèn cười nói: "Được thôi, ngày mai tôi sẽ dẫn người đến."

Nghe vậy, ông Khổng mừng rỡ khôn xiết.

"Không thành vấn đề! Đợi mọi người đến nơi, tôi sẽ đích thân đón tiếp, mọi chi phí ăn mặc đi lại đều do tôi chi trả!"

Tiêu Hòa: "Có câu nói này của ông, tôi yên tâm rồi."

Nói xong, trong tiếng cười nói vui vẻ của đối phương, Tiêu Hòa cúp điện thoại.

Hoắc An vừa đi vào có chút nghi hoặc.

"Đội trưởng, chị đang gọi điện với ai vậy?"

Tiêu Hòa nhìn bộ dạng chật vật của cậu ta.

"Sao cậu lại thành ra thế này?"

Hoắc An cười cười, có chút ngượng ngùng nói: "Hôm nay Trái Tim Xanh đóng máy, cảnh quay cuối cùng em quay hơi hăng, quay liên tục hai ngày mệt muốn chết, định báo cáo với chị một tiếng rồi về nghỉ ngơi."

Tiêu Hòa trực tiếp nói: "Tôi đưa cậu đến khu nghỉ dưỡng nghỉ ngơi."

Hoắc An nghe thế không khỏi mừng rỡ: "Thật sao?!"

Tiêu Hòa gật đầu: "Gọi thêm Chung Tử Xuyên nữa, hôm nay bọn họ cũng về rồi, mọi người cùng đi, có người chi trả."

"Được!"

Hoắc An nhanh chóng lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi người.

Hoắc An: [Mọi người chuẩn bị đi, đội trưởng nói ngày mai sẽ dẫn chúng ta đến khu nghỉ dưỡng Thiên Thượng Nhân Gian chơi, chị ấy chi trả! Ai đi được thì báo danh! Hết giờ không đợi nhé.]

Ôn Khả Khả: [Thiên Thượng Nhân Gian? Nghe nói khu nghỉ dưỡng này đắt lắm!]

Chung Tử Xuyên: [Ngày mai và ngày kia tôi nghỉ, có thể đi.]

Triều Nhan: [Tôi có phải đi không? Nhưng hai ngày nữa tôi phải thi rồi, tôi muốn tập thêm vài lần nữa.]

Hoắc An: [Đội trưởng nói cô không cần đi, cô ở lại đây tiếp tục chuẩn bị thi.]

Triều Nhan: [Được, vậy tôi yên tâm rồi.]

Ôn Khả Khả: [Cơ hội nghỉ dưỡng tốt như vậy cô lại không đi được, lúc đó tôi chụp cho cô nhiều ảnh nhé, nếu vui thì sau này chúng ta lại đi chơi.]

Từ Nhất Chu: [Triều Nhan thảm quá, đáng thương ghê.]

Triều Nhan: [Tôi vẫn thích ở lại tập múa hơn, mọi người chơi vui vẻ nhé.]

Gửi xong tin nhắn này, Triều Nhan tắt điện thoại.

Cuộc thi này rất quan trọng đối với cô ấy, cô ấy thực sự không muốn mất tập trung, so với việc đi nghỉ dưỡng, Triều Nhan vẫn hy vọng dành thời gian để luyện tập, không thể phụ lòng mong đợi của Tiêu Hòa.

Hơn nữa...

Khu nghỉ dưỡng Thiên Thượng Nhân Gian, cái tên này nghe sao quen quen?

Nghe có vẻ không đứng đắn cho lắm.

Khu nghỉ dưỡng Thiên Thượng Nhân Gian nằm ở ngoại ô, tựa lưng vào núi, bên cạnh có hồ, kiến trúc xa hoa, bên trong khu nghỉ dưỡng có rất nhiều cơ sở giải trí thư giãn, ngay từ khi mới khai trương, nơi này đã được định vị là nơi nghỉ dưỡng cao cấp, giá cả đắt đỏ, giá một đêm cũng khiến người ta lè lưỡi.

Tối hôm qua, ông Khổng đặc biệt dặn dò nhân viên dưới quyền, tất cả mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng tiếp đón một vị khách lớn.

Sáng sớm hôm nay, các nhân viên đã chờ sẵn ở lối vào khu nghỉ dưỡng.

Ông Khổng mặt mày hớn hở đứng ở vị trí đầu tiên.

Sắp được gặp Triều Nhan rồi, ông ta rất phấn khích.

Đợi Triều Nhan đến, ông ta sẽ tìm cơ hội tiếp cận, biết đâu hai ngày này có thể xác định quan hệ.

Một tháng hai mươi vạn?

Một tháng năm mươi vạn?

Có thể bao nuôi một mỹ nhân như Triều Nhan, ông ta bỏ bao nhiêu tiền cũng đáng!

Đang nghĩ, hai chiếc xe từ xa chạy tới.

Ông Khổng vui vẻ tiến lên, chủ động mở cửa xe.

"Chào mừng đến với khu nghỉ dưỡng của tôi."

Cửa xe vừa mở, một đôi chân đầy lông bước ra.

Đi dép tổ ong, mặc quần rằn ri và áo phông rộng, cơ bắp lực lưỡng lộ ra, tràn đầy sức mạnh và sự uy hiếp.

Hoắc An bước xuống xe, gật đầu với ông ta.

"Cảm ơn."

Nói xong, đeo ba lô bắt đầu quan sát xung quanh.

Trên xe lại lần lượt có mấy người bước xuống, tất cả đều đi dép tổ ong và mặc đồ thể thao, dáng vẻ nhàn nhã như đến nghỉ dưỡng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất