Xuyên Không, Tôi Trở Thành Quản Lí Vàng Trong Làng Showbiz

Chương 481

Mọi nỗi đau của anh đều đã được chuyện này xua tan, biến thành niềm vui và sự rung động không nói nên lời.

Tiêu Hòa đã hôn anh.

Giang Diệp thực ra không còn trẻ, nhưng năm 17 tuổi, anh ký hợp đồng với công ty, năm 19 tuổi ra mắt, từ đó về sau, cuộc đời của anh chỉ còn việc luyện tập và ca hát, đừng nói tới yêu đương, mà ngay cả thích một ai đó cũng là lần đầu tiên.

Một người đã ngoài hai mươi, lúc này lại giống như một thằng nhóc mới lớn, cả đêm qua không ngủ được.

Không ngủ được thì dậy bóc hạt dẻ.

Anh nhớ mang máng là Tiêu Hòa từng nói muốn ăn hạt dẻ hầm vịt.

Làm thôi!

Làm cho cô ngay lập tức!

Vì vậy lúc Tiêu Hòa đi vào, cô đã nhìn thấy cảnh tượng như thế này.

Hạt dẻ trắng trẻo đã chất thành đống nhưng Giang Diệp vẫn còn đang bóc, vừa bóc vừa thẹn thùng nhìn trộm cô.

"Giang Diệp, anh muốn tiếp tục hát không?" Lúc này, Tiêu Hòa đột nhiên hỏi.

Động tác tách hạt dẻ của Giang Diệp khựng lại.

Bây giờ anh cũng không biết nữa.

Mặc dù Tiết Như Tâm không chết,nhưng mọi chuyện xảy ra lúc đó vẫn làm anh ám ảnh.

Giang Diệp có chút sợ hãi.

Nếu bài hát của anh chỉ mang lại nỗi đau cho người hâm mộ, thì việc anh tiếp tục ca hát có ý nghĩa gì?

Anh cau mày, chìm vào sự mơ hồ.

Tiêu Hòa dường như nhìn ra những suy nghĩ trong lòng anh, cô lấy tài liệu mang theo đặt lên bàn.

"Hôm qua tôi không có ở công ty, vì tôi đã đi gặp một vài người hâm mộ cũ của anh."

Trong năm năm qua, mặc dù Giang Diệp đã rời đi nhưng vẫn có rất nhiều người nhớ đến anh, mặc dù biết sẽ bị xóa, nhưng họ vẫn liên tục đăng tải những nội dung liên quan đến Giang Tại Châu trên mạng.

Hôm đó sau khi nói chuyện với Tiết Như Tâm, Tiêu Hòa đã bừng tỉnh.

Cô muốn xem những người hâm mộ thực sự nghĩ gì về Giang Tại Châu.

Vì vậy, cô đã sử dụng quyền hạn cao nhất để đăng nhập vào hệ thống của công ty, tìm tất cả các thông tin về Giang Tại Châu đã bị hệ thống xóa bỏ trong năm năm qua, rồi tìm những tài khoản hay bình luận nhất, liên hệ riêng với họ.

Có người ở thành phố này, có người ở nơi khác.

Tiêu Hòa cố ý đến gặp và hẹn nói chuyện với họ, muốn nghe xem họ nghĩ gì.

"Đây là những lời họ muốn nói với anh, tôi đã biên tập lại cho ngắn gọn, anh nên xem những người hâm mộ thực sự của mình nghĩ gì." Tiêu Hòa đưa tài liệu qua.

Giang Diệp vô cùng kinh ngạc, nhìn tài liệu trước mặt, do dự một lúc, cuối cùng vẫn lật ra trang đầu.

[17 tuổi, may mắn là tôi đã từng yêu thích Giang Tại Châu ở độ tuổi đẹp nhất đời mình, đó là những kí ức tuyệt vời nhất mà tôi luôn trân trọng, không bao giờ quên.]

[Mặc dù năm năm không gặp, nhưng mong rằng Giang Tại Châu ở một nơi nào đó trên thế giới này cũng được sống cuộc sống mình mong muốn, không bị ràng buộc như những lời bài hát anh ấy vẫn hát.]

[Bài hát Hy Vọng đã thay đổi cuộc đời tôi, không biết liệu trong cuộc đời này, tôi còn được nhìn thấy Giang Tại Châu đứng trên sân khấu hát ca khúc này không?]

[Giang Tại Châu là ánh sáng của tôi, bây giờ, tôi cũng trở thành ánh sáng của người khác.]

…...

Giang Diệp nhìn những dòng bình luận này, đôi mắt mở to, chỉ vào một cái tên.

"Tôi biết tài khoản này, năm năm trước, tài khoản này thường bình luận dưới tin tức của tôi."

"Người này từng tham gia buổi giao lưu của tôi."

"Quà cô ấy tặng tôi, tôi còn giữ lại."

Anh nhớ.

Kể cả đã năm năm trôi qua, Giang Diệp vẫn còn nhớ giọng nói của mọi người.

Năm năm dài đằng đẵng, nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi, những chuyện trên sân khấu đối với anh dường như mới chỉ diễn ra vào ngày hôm qua.

Ánh đèn sáng rực, tầm mắt anh lướt qua hàng ghế khán giả đen kịt, anh chẳng nhìn thấy gì cả, vì thế nhắm mắt lại, vẫn có thể nghe thấy tiếng reo hò của mọi người và tình yêu không ngừng đổ về.

Mà những dòng bình luận này đã cho Giang Diệp thấy, việc mình đứng trên sân khấu không phải vô nghĩa.

Hóa ra, anh cũng có thể mang đến niềm vui và hy vọng cho mọi người.

Giang Diệp chăm chú đọc từng dòng tin nhắn, cảm thấy dường như mình đã trở về cách đây năm năm, hốc mắt dần đỏ hoe, cả người run lên vì nghẹn ngào.

Tiêu Hòa đi hàng nghìn dặm, gặp những người hâm mộ thực sự, ghi lại những dòng bình luận này, không phải là để anh khóc.

Thấy khóe mắt Giang Diệp rưng rưng, cô lại thấy khó chịu trong lòng.

Nếu đổi lại là người khác, dù có khóc thành sông cô cũng có thể ngồi kế bên, bình tĩnh câu cá lên nướng ăn.

Thấy Giang Diệp sắp khóc, cô nói thẳng: "Khóc nữa thì tôi sẽ như hôm qua đấy."

Giang Diệp:...

Cảm động vừa dâng lên trong lòng, phút chốc đã bị câu nói này dập tắt.

Anh sững sốt nhìn Tiêu Hòa, cô rất bình tĩnh, có vẻ như sẽ nói được làm được.

Toàn bộ những gì xảy ra vào ngày hôm qua lần nữa lại hiện về trong đầu.

Sắc mặt Giang Diệp đột nhiên nóng lên, anh vốn dĩ không muốn khóc, nhưng nghe Tiêu Hòa nói vậy, anh do dự một lát, cố gắng lắm mới nặn ra được vài giọt nước mắt.

Tiêu Hòa tận mắt chứng kiến cảnh này thì vô cùng kinh ngạc.

???

Anh định làm gì đó?!

Cùng lúc thông tin Tiết Như Tâm tự sát giả được công bố, tên của Giang Tại Châu truyền khắp mọi ngóc ngách trên internet.

Mấy ngày nay, có rất nhiều người đã nghe được một cái tên mới, biết đến một ca sĩ, mặc dù chưa từng thấy tận mắt, cũng chưa từng tham gia hoạt động của anh, nhưng lại thông qua tay những người hâm mộ khác, nhìn thấy hình ảnh của anh, nghe được bài hát của anh.

Mặc dù không quen biết, nhưng lại giống như ở rất gần.

Đã bốn năm ngày trôi qua, đám phóng viên bao vây 24/24 trước cửa công ty mới chịu tản đi, Giang Diệp mới đến công ty.

Mấy ngày nay, anh Kiếm vẫn luôn lo lắng cho tình hình của Giang Diệp.

Những chuyện xảy ra năm năm trước hiện lên rõ mồn một, Giang Diệp lúc đó đau khổ, tuyệt vọng, nghi ngờ bản thân, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã trở nên vô cùng tiều tụy.

Bây giờ chuyện cũ bị nhắc lại, liệu Giang Diệp có thể tiếp nhận được không?

Bây giờ anh ta đang bận xử lý công việc, hơn nữa đám phóng viên vẫn luôn theo sát nên không dám đi tìm Giang Diệp, bất đắc dĩ chỉ có thể nhờ Tiêu Hòa.

Mặc dù Tiêu Hòa nói cô có thể lo được, nhưng anh Kiếm không yên tâm.

Tiêu Hòa rất đặc biệt, nói cô đáng tin cậy thì thực sự rất khó tin.

Hơn nữa, cô có hiểu được nỗi buồn không?

Có biết cách an ủi người khác không?

Anh Kiếm cảm thấy vẫn phải tự mình làm.

Dù sao Giang Diệp bây giờ chắc chắn rất khó chịu, với tư cách là cựu người đại diện của Giang Diệp, là người hiểu Giang Diệp nhất, lúc này anh ta phải trở thành trụ cột tinh thần của Giang Diệp, dẫn dắt cậu ấy vượt qua khó khăn.

Vì vậy, vừa nghe nói Giang Diệp đã trở về công ty, anh Kiếm lập tức chạy đến thăm ngay.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất