Xuyên Mạt Thế, Lão Đại Một Đường Điên Cuồng Độn Hóa

Chương 03: Không gian thăng cấp

Chương 03: Không gian thăng cấp
Ba mươi phút sau, luật sư Chương liếc nhìn Hoàng Tuyền, gật đầu, tỏ vẻ mọi việc đều ổn thỏa. Hoàng Tuyền cầm lấy hợp đồng rồi đặt bút ký tên.
Vừa ký xong, Hoàng Cẩm Vân đã có tin nhắn báo ngân hàng chuyển khoản, năm trăm ức đã vào tài khoản.
Hoàng Tuyền vui mừng khôn xiết, cười tủm tỉm nói: "Cảm ơn Nhị thúc và Tam thúc, vậy ta không quấy rầy các người làm việc nữa, ta xin phép về trước."
Hoàng Cẩm Vân cũng rất xúc động: "Sao vội vậy? Ở lại đây vài ngày rồi về cũng được mà, phòng của cháu vẫn để nguyên đấy, các em cháu cũng lâu rồi không gặp cháu."
Hoàng Tuyền lắc đầu: "Lần sau đi ạ, lần sau cháu lại đến."
Vừa nói, Hoàng Tuyền vừa đi về phía thang máy, Hoàng Cẩm Vân và Hoàng Cẩm Dương cũng đi theo ra, tiễn đến tận gara ngầm.
Trước khi xe lăn bánh, Hoàng Tuyền quay đầu nhìn thoáng qua hai người chú trên danh nghĩa, nhắc nhở: "Gần đây thời tiết thất thường, trong nhà nên mua thêm đồ ăn tích trữ."
Hoàng Cẩm Vân ngẩn người, không hiểu sao cháu mình lại đột nhiên nói một câu chẳng liên quan như vậy, nhưng rồi cũng cho là trẻ con lo xa.
Ông an ủi cháu bằng một nụ cười: "Được rồi, có chuyện gì thì gọi điện cho chú, chúng ta là người một nhà mà."
"Vâng ạ." Hoàng Tuyền ngoan ngoãn gật đầu.
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi gara, qua kính chiếu hậu, Hoàng Cẩm Vân và Hoàng Cẩm Dương càng lúc càng khuất xa.
Thu hồi ánh mắt, trong sách không hề miêu tả về Hoàng Cẩm Vân và những người khác, Hoàng Tuyền chỉ là kho hàng di động của đoàn người và công nhân bốc vác vật tư, không hề có chút sức mạnh nào.
Không gian của cô cũng chỉ mở ra sau khi mạt thế bắt đầu và cô đã phải đào vong được khoảng ba tháng, khi đó các siêu thị đã bị nước nhấn chìm và cổ phần của Hoàng thị tập đoàn cũng sớm biến thành giấy vụn.
Tất cả tài lực và vật tư mà Hoàng Tuyền có đều hóa thành hư không.
Trong trí nhớ của Hoàng Tuyền, quan hệ của cô với gia đình bên nội vẫn luôn không tốt lắm, ba của Hoàng Tuyền là Hoàng Cẩm Hiền bởi vì là con trưởng, nên nghiễm nhiên được xem là người thừa kế tập đoàn.
Thế nhưng Hoàng Cẩm Hiền lại không có đầu óc kinh doanh, làm việc thiếu quyết đoán, lại còn ham mê tửu sắc, Hoàng Cẩm Vân vẫn luôn không ưa người anh trai này, cho nên hai anh em quan hệ không được tốt.
Cho dù sau này Hoàng Cẩm Hiền qua đời, mối quan hệ này cũng không hề được cải thiện, mà còn kéo dài đến cả Hoàng Tuyền, cho nên kỳ thật tất cả chỉ là tình nghĩa ngoài mặt.
Trên xe, luật sư Chương nhìn Hoàng Tuyền nói: "Tiểu Tuyền, mấy tháng không gặp, ta cảm thấy cháu thay đổi nhiều quá."
Hoàng Tuyền cười, không hề hoang mang: "Dạ, cũng tàm tạm thôi ạ."
Thay đổi đương nhiên là lớn rồi, Hoàng Tuyền vốn là một cô gái ngoan ngoãn, ăn nói nhẹ nhàng, tính cách ngây thơ, là một đóa hoa tầm gửi lớn lên trong nhà kính!
Còn Lam Miêu thì lớn lên trong gió tanh mưa máu, mang trên mình một thân lệ khí, cũng phải đến ba năm sau khi tự do làm lính đánh thuê, cô mới dần dần thu liễm lại.
Đi khắp thế giới, ngắm nhìn những phong cảnh khác lạ, thưởng thức những điều kỳ diệu của thế gian, tu tâm dưỡng tính, phóng thích tâm thái, từ từ học cách hòa giải với quá khứ.
Hai tháng trước khi tận thế, thời tiết đã rất khác thường, năm ngoái tháng hai tháng ba trời vẫn còn rất lạnh, ở H thị bình thường chỉ khoảng 5-10 độ.
Năm nay nhiệt độ lại đột ngột hạ xuống, lúc cao thì 28 độ, lúc thấp thì âm 5 độ, hơn nữa còn thường xuyên mưa lớn, kỳ thật thiên đạo đã báo trước cho nhân loại, chỉ là không ai thèm để ý mà thôi.
Đến H thị xong, cô cùng luật sư Chương đi ăn khuya, tiện thể chuyển tiền thuê nhà cho anh.
Về đến nhà đã mười một giờ đêm, sau khi rửa mặt xong, Hoàng Tuyền vẫn còn hưng phấn, không tài nào ngủ được, cô đang nghĩ xem làm thế nào để trong hơn hai mươi ngày có thể chuyển số tiền kia thành vật tư, chuẩn bị làm kế hoạch.
Đột nhiên cô nhớ ra, bà ngoại còn để lại cho cô rất nhiều hoàng kim, chắc là cũng có thể đổi được không ít vật tư.
Cô chạy xuống tầng hầm một, tìm đến két sắt, mở ra, một màu vàng óng ánh, suýt chút nữa làm lóa cả mắt Hoàng Tuyền.
Hoàng Tuyền đếm một chút, có hai trăm bốn mươi thỏi, tính theo giá vàng trên thị trường khoảng bốn trăm hai mươi tệ một khắc, thì số này cũng phải được khoảng mười triệu tệ.
Không sai không sai, Hoàng Tuyền đắc ý trong lòng, khóa kỹ két sắt lại, khẽ nhúc nhích ý nghĩ, đem két sắt đặt vào không gian, chuẩn bị lúc nào rảnh thì mang ra ngoài đổi vật tư.
Đột nhiên một trận đầu váng mắt hoa, mở mắt ra nhìn, cô phát hiện mình đang ở một nơi nào đó trong dãy núi, cây xanh rợp bóng, cổ thụ che trời, xanh um tươi tốt.
Ánh mặt trời tựa như những luồng cát vàng mềm mại, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cành lá, chiếu xuống mặt đất và những chiếc lá khô, một đám hoa dại lấp lánh ánh bạc, rải rác khắp mọi ngóc ngách.
Hoàng Tuyền vươn tay, để những tia nắng chiếu rọi lên lòng bàn tay, ấm áp, cho cô cảm giác chân thật về ánh mặt trời.
Cô lại thử đi vài bước, chân đạp lên những chiếc lá khô vàng, phát ra âm thanh "kẽo kẹt kẽo kẹt", trong không gian tĩnh lặng, âm thanh đó trở nên rất đột ngột.
Nhìn thấy phạm vi có lẽ chỉ hơn ba mươi mét, xung quanh đều là sương trắng, không nhìn rõ bên trong sương mù có gì.
Cô đang định đi đến bên mép sương trắng để xem xét tình hình, thì bị một ngoại lực đẩy ra, sau đó cô phát hiện mình đang đứng ở chỗ vừa nãy đặt két sắt.
Cô muốn vào lại, cố gắng vài lần vẫn không thể vào được, đoán chừng là thời gian lưu lại trong đó có hạn, nhìn đồng hồ, thời gian cô ở trong không gian chắc chỉ khoảng năm phút.
Bản thể không vào được, Hoàng Tuyền lại dùng ý niệm để tiến vào không gian, phát hiện không gian đã thay đổi rất nhiều.
Diện tích ban đầu chỉ khoảng một nghìn mét, giờ đã biến thành chiều ngang khoảng năm nghìn mét, chiều dài kéo dài vô tận, chiều cao năm mươi mét.
Ở phía bên trái không gian tĩnh lặng này, lại mở ra một khu rừng nhỏ khoảng một nghìn mét vuông, không gian này giống như một thế giới thu nhỏ, có ánh mặt trời, có dưỡng khí, có thảm thực vật.
Nếu môi trường này người có thể đi vào, vậy có phải là vật sống khác cũng có thể đi vào?
Nghĩ là làm, Hoàng Tuyền xoay người đi lên lầu một, đến bên bể cá, vung tay lên, cả bể cá và đàn cá đều đi vào khu rừng trong không gian, đợi vài giây, cá không bị đẩy ra.
Hoàng Tuyền đã có chừng mực trong lòng, thế giới nhỏ này có thể chứa đựng vật sống, nhưng hiện tại người đi vào lại có giới hạn thời gian, chẳng lẽ là vì người là động vật bậc cao?
Nhưng dù sao không gian bây giờ đang trong trạng thái thăng cấp, sau này thăng cấp đến một trình độ nhất định, có lẽ sẽ không còn giới hạn nữa.
Trong lòng hưng phấn, mười triệu tệ tiền vàng đã có thể làm cho không gian có sự biến đổi lớn như vậy, vậy nếu đổi được nhiều vàng hơn, liệu có thể làm cho khu rừng nhỏ lớn hơn nữa không? Hoặc là sẽ có thêm nhiều khu vực khác?
Những động vật khác có thể sinh sống lâu dài ở bên trong không?
Nếu có thể, thì thế giới nhỏ này có thể làm khu chăn thả, chuyên dùng để nuôi động vật, thực hiện việc ăn thịt tự do!
Còn nữa, ngoài hoàng kim ra, những vật phẩm khác có thể giúp không gian thăng cấp không?
Nghĩ đến những món đồ sưu tầm ở tầng hầm một, Hoàng Tuyền lại chạy xuống.
Cô cầm một con dao găm bỏ vào, không có phản ứng.
Cầm một bình rượu bỏ vào, cũng không có phản ứng.
Cô lại lấy một bức thư pháp của danh nhân bỏ vào, vẫn không có phản ứng.
Lại cầm một mặt dây chuyền bằng phỉ thúy bỏ vào, một trận năng lượng dao động, khu rừng nhỏ lớn hơn một chút, vậy là có tác dụng.
Xem ra ngọc thạch cũng có thể thăng cấp, quá tốt rồi.
Hoàng Tuyền bắt đầu thu dọn, đem ngọc như ý, vòng tay phỉ thúy, nhẫn phỉ thúy, ngọc bội mặt dây chuyền, gối ngọc, nguyên thạch từ mỏ cũ các loại.
Chỉ cần là vật liệu bằng ngọc thạch, cô đều thu hết vào, tiếp đó lại là một trận năng lượng khí dao động...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất