Xuyên Mạt Thế, Lão Đại Một Đường Điên Cuồng Độn Hóa

Chương 32: Vũ đình

Chương 32: Vũ đình
Trở lại Minh Uyển đã là rạng sáng 5 giờ 30 phút. Sau khi rửa mặt xong, Mỹ Mỹ ăn một bữa sáng đặc biệt sớm rồi vùi mình vào trong chăn, kéo chăn che đầu ngủ say.
8 giờ sáng, sau một đêm gặp ác mộng, Tề Hoài Sâm rời giường, nội tâm cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt, luôn cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra.
Không yên lòng ăn xong điểm tâm, hắn liền gọi điện thoại cho siêu thị số 1 nhưng không ai bắt máy.
Ông ta lại gọi cho hai siêu thị khác cùng hầm trú ẩn, tình trạng cũng tương tự, không có người trả lời.
Tề Hoài Sâm hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa. Trong số 5 nhà siêu thị của ông ta, đã có 2 nhà bị chìm, một bách hóa thương trường cũng chung số phận.
Hiện tại, ông ta chỉ còn lại 3 nhà siêu thị cùng hầm trú ẩn chứa vật tư, không thể để xảy ra thêm bất kỳ tổn thất nào nữa.
Theo tình hình mưa hiện tại, vật tư ở khu Bạch Sơn chắc sẽ không bị ngập, hơn nữa ngày hôm qua ông ta vẫn còn nói chuyện với họ, họ cho biết tình hình trước mắt vẫn tốt.
Mặc dù có bất động sản, ngân hàng cũng có tiền tiết kiệm, nhưng trong lòng ông ta vẫn có một cảm giác bất an mãnh liệt, trực giác mách bảo rằng trận mưa lớn này không hề tầm thường, và vật tư quan trọng hơn bất động sản cùng tiền tiết kiệm.
Chẳng lẽ đám bảo an và những người khác đã biển thủ vật tư của ông ta? Nhưng nghĩ kỹ lại thấy không có khả năng, vì tính khả thi quá thấp.
Để chuyển hết số vật tư đó đi cần phải có bao nhiêu thuyền, hơn nữa thời tiết như vậy, gần như không thể hoàn thành.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa to gió lớn, hồng thủy ngập đến giữa sườn núi, ông ta suy sụp cúi đầu. Dù có vấn đề xảy ra thì ông ta cũng không thể làm gì được. Hiện tại ông ta hoàn toàn bất lực.
Cả buổi sáng, Tề Hoài Sâm đứng ngồi không yên, hoàn toàn không có kế sách gì.
Hơn mười một giờ, điện thoại đột nhiên đổ chuông. Tề Hoài Sâm bật dậy khỏi sô pha, vừa thấy là số của bảo an siêu thị, ông ta lập tức ấn nút nghe.
Tề Hoài Sâm còn chưa kịp lên tiếng.
Tiếng khóc lớn đầy tuyệt vọng của đối phương đã vang lên: "Lão bản, lão bản ơi, không còn gì cả, ô ô ô, chúng tôi không biết gì hết, mọi thứ đều biến mất hết rồi, ô ô ô..."
Tề Hoài Sâm cố gắng kìm nén sự kinh hãi và bất an trong lòng, trầm giọng nói: "Nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì, cái gì không còn?"
Sau nửa giờ, người bảo an vừa khóc vừa kể lại tình hình trong sự sợ hãi.
Tề Hoài Sâm cảm thấy nghẹt thở, đứng không vững và ngã mạnh xuống sô pha.
Ông ta gọi bảo tiêu mang hai viên thuốc trợ tim đến uống, rồi cố gắng trấn tĩnh lại.
Sau đó, ông ta gọi cho bảo an siêu thị, yêu cầu họ đi đến hai siêu thị và hầm trú ẩn còn lại để tìm hiểu tình hình, rồi nhanh chóng báo cáo lại cho ông ta.
Một giờ sau, ông ta nhận được tin tức rằng toàn bộ vật tư, kể cả số giấu trong hầm hoàng kim, đều không cánh mà bay.
Tề Hoài Sâm liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, rống giận: "Là ai, là ai..."
Chưa kịp nói hết câu, ông ta đã ngã xuống.
Khu biệt thự lập tức trở nên náo loạn.
Hoàng Tuyền ngủ đến chạng vạng mới thức dậy, rửa mặt xong, cô lấy ra một bàn tôm hùm đất nhỏ ăn cùng với nước Coca.
Cảm thấy vẫn chưa no, cô lại nấu thêm hai chén cơm và một chén canh hải sản.
Chắc hẳn mưa còn phải hai ngày nữa mới tạnh, cô tạm thời chưa định ra ngoài.
Cô đi vào không gian trước tiên là để xem khu trồng trọt, rau củ đã nảy mầm, trông rất khả quan.
Tiểu Linh đã chịu khó trồng thêm gừng, hành, tỏi, xà lách và dưa chuột trên 55 mét vuông đất vừa được mở rộng.
Hoàng Tuyền lại đi đến khu nuôi dưỡng xem "đám thịt thịt", Tiểu Linh lúc này đang ngồi trên lưng ngựa Bão Táp, cười to sung sướng.
Cảm nhận được Hoàng Tuyền đang nhìn mình, nó lập tức vui vẻ chào hỏi: "Chủ nhân, con ngựa này chạy nhanh thật đó, ta vui quá là vui..."
Hoàng Tuyền: "..."
Ngươi vui vẻ là được rồi.
Ra khỏi không gian, Hoàng Tuyền bắt đầu rèn luyện thể năng. Gần đây, cô toàn uống linh tuyền thủy nên thể chất được cải thiện rất nhiều.
Thế nhưng như vậy vẫn chưa đủ, theo cô, không có gì là mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn.
Đồng thời, cô cũng chọn ra vài loại vũ khí trong không gian mà cô cảm thấy hứng thú và quen thuộc.
Thấm thoát đã đến ngày 28 tháng 4, tòa nhà số 3 khu Minh Uyển đã bị ngập đến tầng 20. Hai ngày nay, Trương ca lại đến một lần nữa, thuyết phục cô cho hai gia đình trú nhờ.
Hoàng Tuyền từ chối, Trương ca tỏ vẻ không vui rồi bỏ đi.
Lúc này, thông tin hoàn toàn bị cắt đứt, trạm tín hiệu cuối cùng cũng ngừng hoạt động.
Mưa bắt đầu nhỏ dần, đến hơn ba giờ chiều, mưa cuối cùng cũng tạnh. Cả tòa nhà đều reo hò, cho rằng khổ tận cam lai, nhưng họ đâu biết rằng đây mới chỉ là bắt đầu.
Ngày 29 tháng 4, bầu trời cuối cùng cũng quang mây tạnh, ánh nắng mặt trời chiếu xuống thành phố gần như bị nước nuốt chửng, tạo nên những vệt sáng trắng xóa.
Bên ngoài tiểu khu vang lên tiếng radio, nhân viên công tác ngồi thuyền, cầm loa lớn tiếng kêu gọi người dân giữ vững niềm tin.
Nhà nước sẽ không bỏ rơi bất kỳ công dân nào, sẽ nhanh chóng thực hiện cứu trợ, hy vọng người dân kiên trì, giúp đỡ lẫn nhau để cùng nhau chống chọi thiên tai.
Cuối cùng cũng thấy người của nhà nước, mọi người đều kích động, tranh nhau hỏi về tình hình tai nạn và những việc sẽ xảy ra tiếp theo, khi nào thì có cứu trợ...
Nhân viên công tác cố gắng trấn an mọi người rồi rời đi để thông báo cho những địa điểm khác.
Cũng có rất nhiều người thông minh, hoặc những người đã hết lương thực, nhìn thấy những túi thực phẩm trôi nổi trên mặt nước, bắt đầu lấy thuyền cao su hoặc tự chế thuyền gỗ để vớt đồ ăn.
Vô số cửa hàng bị chìm, mì ăn liền, bánh quy, bánh mì và những thực phẩm đóng gói khác có mật độ nhẹ hơn nước trôi nổi trên dòng nước.
Tòa nhà số 3 khu Minh Uyển cũng tổ chức đi vớt đồ ăn, Trương ca lại tìm đến Hoàng Tuyền, hy vọng cô có thể tham gia cùng.
Đứng ở cửa, Hoàng Tuyền lắc đầu, tỏ ý không tham gia.
Đồng thời, những người đi cùng Trương ca cũng gõ cửa căn hộ 3602, một lát sau cánh cửa hé mở.
Một bóng người cao gần 1m9 che khuất hoàn toàn tình hình bên trong, nhìn Trương ca và những người đi cùng với ánh mắt dò hỏi.
Trương ca vội vàng nói: "Là như vầy, chính phủ tuy nói sẽ có cứu trợ, nhưng cũng không biết khi nào mới đến. Hiện tại nhiều người đã hết lương thực, nên chúng tôi muốn tổ chức mọi người đi vớt đồ ăn."
Nhìn đôi nam nữ thờ ơ ở tầng 36, Trương ca tỏ vẻ rất mệt mỏi: "Phải lo trước tính sau chứ, các người cũng thấy bên ngoài hiện tại rất nhiều người đã đi vớt rồi, có thể lát nữa sẽ không còn gì đâu."
Hoàng Tuyền vẫn lắc đầu, tỏ vẻ không đi.
Một người đàn ông mắt đậu xanh tức giận nói: "Thái độ của các người là sao vậy? Không ai đi à? Chắc là trong nhà còn dư thừa lương thực lắm nhỉ? Nếu các người có đồ ăn thì nên chia sẻ cho những người hết lương thực đi chứ, các người..."
Anh ta chưa kịp nói hết câu thì bị Trương ca ngăn lại: "Tiểu Điền còn nhỏ, chúng ta không có ý đó. Các người không đi thì chúng tôi cũng không ép."
"Đúng đó, trong tòa nhà này, chỉ có lão Lưu và lão Triệu thích câu cá nên mới có thuyền cao su, không biết các người có phương tiện giao thông trên nước nào có thể cho chúng tôi mượn không."
Hoàng Tuyền nghĩ ngợi rồi nói: "Tôi có hai chiếc thuyền cao su nhỏ, có thể cho các người mượn một chiếc, tôi giữ lại một chiếc để dùng. Các người chờ một chút, tôi đi lấy."
Nói rồi cô vào nhà đóng cửa lại, giả vờ đi lấy thuyền.
Dù sao thì cô cũng không sợ bọn họ, mà là mọi người tìm được càng nhiều đồ ăn thì sẽ càng ít tranh giành hơn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất