Editor: Yenncuteee_
Beta: Tieen
Tô Mộc híp mắt lại, sau đó đi theo.
Đẳng cấp của cô quá thấp, cực kỳ dễ dàng bị phát hiện, nhưng trong túi không gian của nguyên chủ có rất nhiều bảo vật lấy từ kho bảo tàng Vân gia.
Kỳ thật nhìn đồ vật trong túi không gian nguyên chủ, có thể biết Vân gia cũng không đơn giản, một gia tộc Phàm giới, có được kỹ năng khãm cao cấp, những vũ khí cùng đan dược hiếm thấy ở Tiên giới này, đủ để nói rõ Vân gia cũng không chỉ như thế.
Từ trong không gian cầm áo choàng tàng hình, khoác lên người, cô có thể ẩn nấp tốt hơn, không dễ bị phát hiện.
Tư Mệnh hôm nay đặc biệt mỹ diễm, một thân Nghê Thường Vũ Y đỏ rực, thêu hoa văn tinh xảo, khi nàng đi lại, hoa văn trên xiêm y tỏa ra ánh sáng lấp lánh, từ trong tầng mây hiện thân, nàng có thể nói là Cửu Thiên Huyền Nữ kia.
Tư Mệnh đứng trước cửa lớn gỗ trầm kia, nàng suy nghĩ mấy ngày, chưa từng nghe được tin tức Thanh Diệp Tiên Tôn trở về Tiên giới.
Tiên Tôn hẳn là không muốn lộ ra.
Vui sướng khi mình và Tiên Tôn hữu duyên như thế, Tiên Tôn ngàn năm chưa từng trở về, vừa trở về, mình lại là người đầu tiên gặp được ngài.
Ngày đó trang điểm của nàng chắc không có bất kỳ gì không ổn, Thanh Diệp Tiên Tôn ngày đó cũng liên tục nhìn nàng vài lần, hẳn là nhìn thấy nàng mấy năm nay càng ngày càng ưu tú.
Hơn nữa ba trăm năm trước mình vừa trở thành Tư Mệnh, Tiên Tôn vừa trở về đã chuẩn xác gọi chức danh của nàng, nhất định là chú ý đến nàng.
Càng nghĩ, tim Tư Mệnh càng khẩn trương.
Đưa tay muốn gõ cửa, liền nghe được giọng của Thanh Diệp Tiên Tôn từ bên cạnh vang lên.
"Tư Mệnh là có chuyện gì?"
Tư Mệnh theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy trên cây đào cách đó mười mét.
Thanh Diệp ngồi dưới gốc cây đào, ngón tay rõ ràng cầm đũa, trên bàn nhỏ trước mặt đặt một con cá bọc cánh hoa, bên tay còn có một chén rượu.
Hắn lười biếng ngồi, cổ áo trước ngực lỏng lẻo, lồng ngực rộng như ẩn như hiện.
Tư Mệnh bỗng nhiên mặt đỏ lên, tim đập loạn xạ như nai con, bên tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Thanh Diệp Tiên Tôn thực sự là dung nhan trời ban, nhất cử nhất động đều làm cho người ta không dời mắt được.
Tư Mệnh chậm rãi bay qua, rơi xuống trước mặt Thanh Diệp, trên khuôn mặt mỹ diễm ửng đỏ rạo rực, đôi mắt đẹp long lanh.
Nếu là nam tử bình thường, nhất định là không kiềm chế được tâm tình xôn xao, ôm nàng vào lòng.
Mà Thanh Diệp cảm nhận được ánh mắt của nàng, lại nghĩ.
Nhìn xem, đây mới là trạng thái chân chính nử tử ái mộ hắn, tiểu Địa Tiên kia, chỉ là ngoài miệng nói ngưỡng mộ, thực ra bình tĩnh như nước, một tảng đá đi xuống, cũng không dậy sóng.
Bàn tay cầm đũa của Thanh Diệp dừng lại, nhìn cái đĩa cánh hoa đựng cá.
Nhưng...
Tâm tư của nàng thật là mới mẻ độc đáo.
"Tiên Tôn, lần trước gặp mặt vội vàng, Tư Mệnh chưa chính thức bái kiến, hôm nay chính thức tới thăm."
Tư Mệnh tìm lại giọng nói của mình, tự nhiên hào phóng nói, kì thực khẩn trương không thôi.
"Không có gì đáng ngại." Thanh Diệp nói, bởi vì bị quấy rầy, sự thèm ăn đã phai nhạt, sử dụng pháp thuật bao kín cá nướng, thong dong đứng dậy.
Đĩa cánh hoa kia bị hắn phất tay áo lướt qua, tản ra bốn phía, trên không trung bay lả tả xuống.
Trong quá trình cánh hoa rơi xuống, cũng tạo thành hình trái tim ...
"Tiên, Tiên Tôn..."
Giọng của Tư Mệnh run rẩy, mình bị mưa cánh hoa vây quanh, trước mặt còn không ngừng xuất hiện các loại hình trái tim biến hóa sắp xếp, có một hai ba... trái tim.
Lắc lư trái phải dường như đang động tâm, còn có tên Thanh Diệp Tiên Tôn bị bao bọc ở giữa hình trái tim...
Cái này, đây là Tiên Tôn đang... Ngài ấy đang thổ lộ với nàng sao?
Tư Mệnh mừng như điên, thì ra cảm giác của nàng không sai, nàng tâm duyệt Tiên Tôn, Tiên Tôn cũng tâm duyệt nàng.
Tiên Tôn đúng là người dụng tâm như thế, hôm nay mình đến, có phải Tiên Tôn sớm đã có dự liệu hay không, mới chuẩn bị kinh hỉ như vậy cho nàng.
☆☆☆☆☆
04/09/2022