Chương 27: Nữ minh tinh đỉnh lưu (27)
Người đàn ông cầm điếu xì gà trên tay.
Hạt vừng nhỏ hỏi: "Đại lão ở đây đều giống như thế này sao? Người không biết là xì gà, sẽ tưởng là người này đang ngậm một chạc cây đại thụ đấy!"
Người nọ mặc âu phục, còn mang một khung kính mắt không tròng, mặc dù trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng lại chứa đầy sát khí, quả thật cực kỳ hiếm thấy ở xã hội pháp trị như bây giờ.
Mà bên cạnh hắn ta là một người đàn ông, người đàn ông hơi cúi đầu, vừa vặn khuất ở trong bóng tối, nhìn không rõ khuôn mặt.
Nhưng Khuyết Chu vẫn nhìn ra người nọ là ai.
"Đó là bạn trai cũ của chị sao?" Yến Thanh bỗng nhiên mở miệng.
Cậu chỉ vào người đàn ông trên màn hình.
Khuyết Chu cười: "Hình như tôi chưa nói cho cậu biết, bạn trai cũ của tôi trông như thế nào."
"Chuyện giữa chị và bạn trai cũ gần đây rất hot trên mạng, tôi đã thấy rồi."
"Vậy sao?" Ánh mắt Khuyết Chu như móc câu, chính xác câu trúng tầm mắt Yến Thanh, ánh mắt của cậu khép lại theo đôi môi đỏ mọng kia.
Yến Thanh siết chặt nắm đấm của mình.
Ở trong lòng Yến Nhược nhắc nhở mình ba lần, đây không phải là lúc cắn CP, sau đó mới để cho bảo vệ phóng đại hình ảnh lên.
Cô ấy chỉ vào người đàn ông kia: "Người này tên Hạo Hoa, lúc còn trẻ là côn đồ rất nổi danh ở vùng này, đi theo sau một lão đại làm một số chuyện xấu để làm giàu, sau đó phát hiện lăn lộn không nổi mới trở tay bán đứng lão đại của mình với phía cảnh sát, chính mình thành công tẩy trắng, mở công ty kinh doanh bất động sản, tuy rằng bây giờ hắn không làm bất động sản nữa, nhưng hắn ta quen biết rất nhiều người và còn... Bị nghi ngờ có liên quan về phương diện kia."
Cô ấy khẽ nhíu mày, cũng nhìn thấy Phó Hoài Minh bên cạnh Hạo Hoa, có chút ghét bỏ nói: "Người đàn ông trong lòng Hạo Hoa này, là... Bạn trai cũ của cô?"
Khuyết Chu ừ một tiếng, thản nhiên nói: "Không ngờ, đi làm vịt rồi."
Thật xui xẻo!
Cũng may tuy rằng nguyên chủ có tế bào yêu đương, thế nhưng gia giáo rất nghiêm khắc, tương đối giữ mình trong sạch, không tùy tiện giao sự trong trắng của mình cho người khác.
Nếu không nguyên chủ sẽ muốn chết mất.
Hai chữ 'Làm vịt' kia khiến Yến Nhược thở phào nhẹ nhõm, sau đó bật cười: "Trên mạng luôn có người nói cô còn dư tình chưa dứt với anh ta."
Khuyết Chu: "Cư dân mạng luôn thích thay người khác quyết định mọi việc."
Yến Nhược gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng làm nghề của nhân vật công chúng này, ca ngợi và mắng chửi luôn luôn đồng thời xuất hiện.
Nhìn bộ dáng bình tĩnh của Khuyết Chu, cô ấy cảm thấy em trai nhà mình quả thực là quá tinh mắt.
Khuyết Chu chụp lại bức ảnh: "Hôm nay làm phiền hai người rồi, sau này có cơ hội mời hai người ăn."
Yến Nhược cười híp mắt: "Chuyện nhỏ, không bằng chúng ta thêm wechat đi?"
"Được."
Trừ Yến Thanh ra, Khuyết Chu cũng rất thích cô gái này, năng lực rất mạnh, hơn nữa làm người cũng không tệ.
Sau khi thêm wechat, Yến Nhược nói: "Có gì cần tôi hỗ trợ cô cứ việc nói."
"Cám ơn, chuyện này tôi tự mình có thể giải quyết."
"Vậy được, Tiểu Thanh à." Yến Nhược cười híp mắt đẩy cánh tay Yến Thanh: "Chị còn có chút việc, bên ngoài đã trễ thế này rồi, Khuyết Chu là một cô gái, đêm hôm khuya khoắt nguy hiểm, em đưa cô ấy về đi."
Yến Thanh bị đẩy tới bên người Khuyết Chu, thiếu chút nữa cánh tay đã đựng vào nhau.
Mùi thơm trên người cô lại quét đến.
Yến Thanh hỏi: "Chị, tôi có thể tiễn chị không?"
Yến Nhược: "..." Em trai tôi là đồ ngốc.
Chuyện này cũng cần phải hỏi?!ư
Cũng may, Nhân Khuyết Chu là một đại mỹ nữ không so đo với người khác.
Cô gật đầu, nhìn Yến Thanh nói: 'Được, vậy làm phiền Tiểu Thanh rồi."
Mỗi lần Khuyết Chu nói hai chữ Tiểu Thanh, Yến Thanh đều cảm thấy tên mình vốn có chút quá mức thanh tú, nhưng ở trong miệng cô lại giống như đều biến thành lời dễ nghe nhất.
Cô nói chuyện thích kéo dài âm cuối, cũng giống như con người cô, ngày thường nhìn có chút lười biếng tùy tính, thời khắc nào cũng mang theo khí chất quyến rũ, lại tuyệt không thấp kém phong trần, chỉ làm cho người ta hoàn toàn trầm luân vào trong đó.
Từ phòng tiệc đi xuống lầu.
Chờ Yến Thanh ngồi lên ghế lái chính. Cậu mới đột nhiên nhớ tới... Mình chưa thi bằng lái xe.
"Sao vậy?" Khuyết Chu đang điều chỉnh dây an toàn bên ghế lái phụ.
Yến Thanh nhìn cô không nói gì, nhưng lại lộ ra bộ dáng tủi thân.
Hạt vừng nhỏ oán thầm trong lòng, nam sinh viên ngây thơ có hai khuôn mặt này lại đang câu dẫn chị gái.
Yến Thanh nhỏ giọng nói: "Tôi không... Không có bằng lái."
Khuyết Chu: "..."
Cô bất đắc dĩ nói: "Cậu không thi bằng lái sao dám đồng ý với chị mình là đưa tôi về? Sao chị cậu cũng bảo cậu đưa tôi về?"
"Đoán chừng chị tôi đã quên... Chị ấy bề bộn nhiều việc."
"Không được, nhà tôi cách nơi này rất xa, nếu đợi thêm chút nữa sẽ không về được, hơn nữa tôi còn uống chút rượu." Khuyết Chu nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rưỡi.
Cô lại buông dây an toàn ra: "Nếu không thì như vậy đi, dù sao ngày mai tôi cũng không có việc gì, phía sau phòng tiệc này chính là một ngọn núi, cậu theo tôi leo núi, tôi muốn nhìn mặt trời mọc vào ngày mai."
Quá giỏi!
Nếu đổi lại là người khác, hạt vừng nhỏ cũng sẽ cảm thấy người này nhất định là có vấn đề.
Hơn nửa đêm, mặc lễ phục giày cao gót đi leo núi.
Nhưng từ trong miệng Khuyết Chu nói ra, tất cả đột nhiên trở nên lãng mạn lại hợp lý.
Ánh sáng bên trong xe quá mức mờ ảo, ánh đèn mờ ảo kia làm cho bầu không khí trở nên mập mờ.
Cảnh xuân dưới xương quai xanh của người phụ nữ như ẩn như hiện, Yến Thanh chỉ có thể ép buộc chính mình tránh đi tầm mắt.
Cậu làm sao có thể từ chối chứ!
Cũng may ngọn núi kia không tính là cao. Phần lớn là cầu thang đã được sửa chữa.
Khuyết Chu cởi giày cao gót ra, đi chân trần.
Trong núi rất tối. Tiếng ếch kêu xung quanh đều trở nên cực kỳ rõ ràng, còn có các loại tiếng côn trùng khác kêu, giống như tất cả cảm quan đều bị phóng đại lên gấp bội, bao gồm cả tiếng hít thở của Yến Thanh và Khuyết Chu.
Thậm chí cậu có thể nghe thấy tiếng chân giẫm trên mặt đất.
"Chị!" Yến Thanh gọi cô.
Khuyết Chu nhẹ giọng ừ một tiếng: "Làm sao vậy?"
"Chị có thích Phó Hoài Minh không?"
Bạn nhỏ xem ra hết sức hứng thú về chuyện này.
Khuyết Chu cố ý nói: "Thích."
Trầm mặc ba giây, Yến Thanh ồ một tiếng: 'Bây giờ còn thích không?"
"Trông tôi giống kẻ ngốc hay là coi tiền như rác?"
"Không phải... Tôi không có ý đó."
"Trước kia thích, bây giờ thì không."
Vừa dứt lời, bàn tay nóng bỏng nắm lấy tay Khuyết Chu, Yến Thanh nói: "Chị, tôi có chút sợ."
Hạt vừng nhỏ: "..." Đúng là tâm cơ!!! Tỷ tỷ nhất định sẽ không quan tâm đến nói dối sứt sẹo này của cậu đâu!
Một giây sau, hạt vừng nhỏ nhìn thấy khóe miệng Khuyết Chu giương lên trong bóng tối.
"Thằng hề chính là ta."
Đến bây giờ rốt cuộc hạt vừng nhỏ cũng tin lời của đại lão nói, đây mới gọi là nam sinh viên ngây thơ, thật sự đang câu dẫn đại lão.
Hơn nữa, còn rất trắng trợn.
Khuyết Chu cũng không giãy giụa, ngược lại theo khe hở ngón tay thon dài của Yến Thanh, đan vào nhau.
Trong đêm tối, Yến Thanh rõ ràng cảm nhận được thân thể Khuyết Chu tới gần mình một chút.
"Tay của chị, mềm không?"