Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 109

Tài xế dùng kỹ thuật lái xe cao siêu bình yên vượt qua những nguy hiểm đó một cách hiểm hóc.

Dù Trì Am trì độn đến mấy cũng không cho rằng tài xế thật sự có kỹ thuật cao đến thế, nhiều lần đều biến nguy thành an. Cô nhớ tới cảnh tượng nửa tháng trước, biết Tử Thần vẫn đang theo dõi

mình, mà mình có thể bình an tránh thoát những nguy hiểm này là do Lucifinil đang âm thầm ra tay bảo vệ mình.

Trì Am mím môi, không khỏi nghi ngờ rốt cuộc mình đã làm chuyện gì mà rước lấy Tử Thần.

Cuối cùng, Trì Am đến trường học bình an.

Chuyến đi này thật sự mạo hiểm, ngay cả Trì Am đã biết có Lucifinil bảo vệ mình, nhưng mỗi lần cận kề cái chết cô vẫn không nhịn được lau mồ hội, trái tim hơi chịu không nổi.

Tài xế cũng trông như sợ chết khiếp, sắc mặt rất khó coi, có lẽ sau khi trở về sẽ mơ thấy ác mộng.

Vất vả lắm mới đến trường học, Trì Am cầm dù đang định đi vào tòa nhà dạy học thì chợt một bàn tay kéo cánh tay cô tránh sang một bên, sau đấy Trì Am lập tức nhận thấy có thứ gì đó vỡ vụn bên chân mình.

Trì Am quay đầu nhìn thì thấy là một chậu hoa, chậu hoa này vốn trồng hoa nguyệt quý, lúc này chậu hoa đã tan thành từng mảnh, bùn đất màu đen rơi vãi khắp mặt đất, tan rã khi bị nước mưa cọ rửa.

Học sinh chung quanh giật nảy mình, nhao nhao ùa tới xem xét, phát hiện là Trì Am suýt nữa bị chậu hoa này đập trúng thì lập tức có học sinh căm phẫn biểu thị nhất định phải điều tra rõ vụ việc này.

Trì Am vừa đáp lại sự quan tâm của các học sinh, vừa nhìn sang bên cạnh, liền nhìn thấy Lucifinil đứng trong màn mưa, khi nước mưa tí tách rơi xuống đỉnh đầu của anh thì sẽ tự động rơi xuống hai bên, không có một giọt mưa nào rơi trên người anh, anh vẫn khô ráo, hệt như một thiên sứ ấm áp quang minh, khiến người ta vô cùng khao khát.

Lucifinil thản nhiên nhìn cô, đôi mắt màu hổ phách biểu lộ dao động khác thường.

Cuối cùng, đương nhiên không thể điều tra ra cái gì.

Chậu hoa đó được đặt trên ban công tầng ba, bởi vì trời mưa, cũng không có ai ở ban công nên không ai biết tại sao chậu hoa được cố định bằng song sắt lại đột nhiên rơi xuống.

Trong lòng Trì Am biết rõ ràng, đối mặt với sự quan tâm của mọi người đều mỉm cười đáp lại, không để trong lòng.

Mưa rơi suốt một ngày, mãi tới chiều tối mới tạnh.

Sau khi tạnh mưa, bầu trời vẫn một màu âm u, toàn bộ thế giới được cơn mưa rào cọ rửa một lần, mùi bùn đất tươi mát hòa lẫn trong không khí, nhiệt độ không khí lạnh hơn bình thường một chút.

Học xong tiết học cuối cùng, Trì Am ôm thiết bị mà giáo viên âm nhạc giao cho cô đi về phía phòng học chứa nhạc cụ.

Phòng học hơi tối tăm, Trì Am bật đèn, sửa sang lại đồ đạc.

Đang chuẩn bị rời khỏi phòng thì chợt ánh đèn bắt đầu lóe lên, “tẹt” một tiếng, ngọn đèn trên đầu cô tắt ngóm.

Trì Am âm thầm nhìn chung quanh. Bởi vì trời đổ mưa nên sắc trời bên ngoài tối tăm, khiến ánh sáng trong phòng học này cũng trở nên mịt mờ ái muội. Cô bình tĩnh đi về phía cửa, kéo nắm tay của một chút, không hề bất ngờ phát hiện cửa đã bị khóa từ bên ngoài.

Trì Am thở dài, nhịn đau cắn vỡ ngón tay, vẽ huyết phủ trong không trung, không hề do dự đánh huyết phù về phía bóng tối.

Một tiếng hét thảm vang lên, có thứ gì đó bị huyết phù đánh trúng, những thứ trốn trong bóng tối mang theo ác ý rình rập cô cũng sợ tới mức co quắp, không dám dễ dàng ra tay thêm lần nữa.

Trì Am cảm nhận được những thứ kia có ý lùi bước, âm thầm thở phào một hơi. Đang nghĩ nên đi ra ngoài bằng cách nào thì chợt một tiếng động rung rung quái dị vang lên, Trì Am quay đầu lại thì thấy trong bóng tối, chiếc đàn piano to lớn được đặt sát bên tường đang đổ ập về phía mình...

Một bàn tay đỡ lấy chiếc đàn piano sắp sửa đè lên người cô nâng nó lên, đặt nó về vị trí cũ.

Mặc dù ánh sáng chung quanh tối mờ, nhưng Trì Am vẫn thấy rõ mái tóc vàng xán lạn của người nọ, dù bóng tối dày đặc cỡ nào cũng không thể che lấp sự lộng lẫy của nó.

“Lucifinil.” Trì Am vui vẻ kêu lên.

Lucifinil kéo cô vào lòng, nhìn thoáng qua chung quanh, chậc một tiếng rồi lười biếng nói: “Nhân loại này là của ta, kẻ nào dám đụng vào cô ấy, đừng trách ta trực tiếp đuổi tới địa ngục nghiền nó thành tro bụi.”

Mấy con ma vật trong bóng đêm sợ hãi tới mức run bắn cả người, không cần ai xua đuổi mà vội vàng chạy trốn.

So với Satan, thiên sứ này còn đáng sợ hơn. Anh ta có ngoại hình của thiên sứ, lại có lòng dạ còn lãnh khốc hơn cả ác ma. Bất kể là nhân gian, thiên giới hay địa ngục, rất ít có ai dám trêu chọc anh ta.

Nhận thấy mấy thứ chướng mắt kia đã cút xéo, Lucifinil ôm người trong lòng, ngồi vào một chiếc ghế khắc hoa bên cạnh ôm chầm cô vào lòng, cười nói: “Được rồi, bây giờ không có mấy thứ chướng mắt kia nữa.”

“Cho nên?” Trì Am cẩn thận hỏi.

Lucifinil bóp cằm cô, đôi môi xinh đẹp ấy cúi đầu hôn lên môi cô.

Trì Am giạng chân ngồi trên đùi anh, bị bắt tiếp nhận nụ hôn của anh, trong lòng cảm thấy hơi ấy ấy, không rõ tại sao người đàn ông này luôn thích dùng tư thế như vậy. Cô cảm thấy hơi xấu hổ, mà càng xấu hổ hơn là trường bào thiên sứ mặc trên người người này không khỏi quá mức mềm mại mỏng manh, thứ kia đều chọc vào người cô...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất