Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 133

Từ khi anh cởi quần áo, Trì Am không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào cự vật dữ tợn dần dần ngóc đầu giữa hai chân của anh, không kìm lòng được nuốt thêm một ngụm nước miếng, thầm mắng trong lòng.

Mẹ kiếp! Mặc dù đã là tay già đời rồi nhưng ở thế giới này cô vẫn là xử nữ, lần đầu tiên luôn rất đau đớn! Vậy mà người này lúc nào cũng “thiên phú dị bẩm”, đúng là khổ nạn mà.

Sau khi tự tay tắm rửa cho cô trắng trẻo sạch sẽ, Lucifinil ôm thân thể mềm mại thơm tho của cô đứng dậy.

“Khoan đã...”

Trì Am còn chưa dứt lời thì thế giới đã biến thành bóng tối, kế tiếp là ánh sáng màu vàng tụ tập lại thành đôi cánh lông vũ trắng tinh sau lưng anh, biến thành nguồn sáng duy nhất trong thế giới đen tối này.

Đôi cánh trắng dang rộng, che khuất hai người ở bên dưới.

Trì Am không nhịn được vươn tay chạm vào cánh trắng, cảm giác mềm mại ấm áp như đặt mình trong thiên đàng. Thiên sứ thoạt nhìn lạnh lùng vô tình, nhưng họ lại ấm áp thuần khiết, chẳng qua họ không thể có tình cảm riêng tư mà thôi.

“Đẹp không?” Lucifinil vừa hôn cô, vừa khán giọng hỏi.

“Đẹp!” Trì Am đáp không hề do dự.

Anh vươn tay nâng thân thể của cô lên, thân thể hai người kết hợp chặt chẽ với nhau, có thể cảm nhận được sự biến hóa trên thân thể của nhau.

Đầu ngón chân của Trì Am hơi co lại, vùi mặt vào lồng ngực ướt mồ hôi của anh, kìm nén tiếng rên rỉ trong miệng, cuối cùng không nhịn được mà có cả người lại...

Thời gian trở nên vô nghĩa, từng đợt triều dâng lập tới, đến cuối cùng, Trì Am đã mệt tới mức không thể nhúc nhích ngón tay.

Cô cố chấp ôm đôi cánh trắng nõn của anh, vùi mình vào lông vũ mềm mại, không muốn quan tâm tới thiên sứ đã biến thành cầm thú sau lưng mình.

“Am Am...” Anh hôn lên sống lưng trơn bóng của cô, thều thào: “Thật kỳ lạ, hình như anh nhìn thấy rất nhiều hình ảnh liên quan tới em, em mặc quần áo khác nhau, dáng vẻ khác nhau, nhưng anh biết những người đó đều là em.”

Trì Am mở choàng mắt.

Lucifinil cúi đầu đối diện với ánh mắt của cô, hỏi cô: “Anh nói đúng không?”

Trì Am nhìn anh không dời mắt một lúc lâu sau, cô chậm rãi nói: “Anh nói đúng.”

Lucifinil đột nhiên nở nụ cười, đè cô xuống dưới thân mình, chậm rãi chìm vào thân thể ấm áp của cô, quấn quýt thật chặt, không muốn tách rời với cô.

Những hình ảnh đó vẫn gây kích thích rất lớn cho anh, khiến anh không nhịn được muốn hòa tan cô vào trong lòng mình, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Trì Am bị anh căng ra đến mức khó chịu, ánh mắt ướt át, ôm thân thể ướt mồ hôi của anh, chợt hỏi: “Lucifinil, tại sao lúc trước anh không dẫn dắt thiên sứ phản loạn như trong lời tiên tri?”

Lucifinil nâng mông cô lên, để cho hai người kết hợp sâu hơn.

Anh hôn cô một lát mới đáp: “Đại khái là vì... Bản năng của anh cảm thấy trong anh như thế này thì em sẽ càng thích hơn.” Bởi vì người mà anh thích sẽ giáng sinh trên trần gian, trở thành Ma vương thì chỉ khi nào được triệu hoán mới có thể đến trần gian, cho nên anh không muốn.

Làm thiên sứ, anh có thể tự do ở lại trần gian, đây là kết quả mà anh mong muốn.

Trì Am ưm một tiếng, ôm bờ vai anh, cười đối mắt cong cong, nói: “Bất kể trông anh như thế nào, em đều thích anh.”

Không biết câu nói này chọc trung điểm nhạy cảm nào của anh, đến khi Trì Am phản ứng lại thì lại lần nữa bị anh giày vò tới mức không thể đứng dậy.

Chờ đến khi cuối cùng Trì Am rời khỏi phòng tối, sắc trời đã sáng choang.

Hai chân Trì Am run rẩy, muốn từ trên giường đi xuống nhưng chân lại mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất, được người đàn ông trên giường kéo vào trong lòng, dùng thứ đó cọ cọ vào người cô, không cần nói cũng biết muốn gì.

Cô vội vàng kéo một tấm chăn che khuất người mình, đẩy anh ra: “Anh phải đi rồi, nếu bị người ta nhìn thấy thì không ổn đâu.”

Hiển nhiên Lucifinil rất không vui, nhìn cô bằng ánh mắt khiến Trì Am nảy sinh ảo giác mình là tra nữ “Rút chym vô tình”, ngủ với anh xong rồi đá anh.

Vãi, rốt cuộc là ai ngủ ai? Cái giá phải trả sau khi ngủ anh lớn thế này, cô không muốn ngủ đâu!

Mãi tới khi Trì Am thực sự rời khỏi phòng thì thấy Trì Tâm thảnh thơi ngồi trên sofa trong lầu một phòng khách, nhìn cô với vẻ mặt tràn đầy vẻ đồng cảm.

Trì Am quay đầu đi, không muốn quan tâm tới cô em gái hờ gợi đòn này.

Trì Tâm đi đến trước mặt cô, nhìn cả người cô rồi hỏi: “Chị... thật sự định đến với anh ta à?”

Trì Am nhấp một ngụm trà do người hầu đưa lên, liếc xéo cô ta, nói: “Vô nghĩa!”

Khi cô khom người xuống, dầu hôn dày đặc sau gáy đã không thể che giấu được, Trì Tâm vừa lúc nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt đều trợn tròn, khi Trì Am nhìn sang thì lập tức giả vờ như mình chưa từng thấy gì, cực kỳ vô tội.

Trì Tâm lười quan tâm tới cô ta, hỏi: “Còn một tháng nữa là khai giảng, em còn muốn ra ngoài chơi không?”

Trì Tâm nhún vai: “Không đi nữa. Tháng này ở yên trong nhà chờ khai giảng thôi.” Nói rồi, cô ta nở nụ cười xán lạn với Trì Am, nói tiếp: “Tháng chín là trở thành sinh viên rồi, nghe nói sinh viên rất tự do rất thú vị, tôi rất mong chờ.”

Trì Am cứ cảm thấy bắt đầu từ ngày hôm qua, cô em gái hờ này cho cô cảm giác rất kỳ lạ, nhưng cô lại không thể nói rõ kỳ lạ ở chỗ nào, dù sao mọi thứ đều có vẻ khác thường.

Trì Am quyết định kế tiếp cô phải theo dõi cô em gái hờ này trước đã, trước khi ngày phán quyết ập đến, không thể để cô ta xảy ra chuyện gì được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất