Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 146

Ba ngày trôi qua nhanh chóng.

Trong ba ngày này, vợ chồng Trì Tĩnh đều không tiếc thời gian ở bên con gái, thỉnh thoảng lại quăng vào trong đầu nàng một số điều họ cho là hữu ích, cũng mặc kệ con gái còn nhỏ hoàn toàn không nhớ được nhiều như vậy.

Trì Am tất nhiên sẽ ghi nhớ kỹ những lời dặn của phụ mẫu, càng như vậy trong lòng nàng lại càng thấy kỳ quái, dường như phụ mẫu nàng coi việc nàng đi chuyến này sẽ vô cùng mạo hiểm, có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa. Đây là kết luận mà nàng rút ra được từ thái độ của phụ mẫu mình, còn sự thật là như thế nào thì nàng không biết.

Ngoài ra, Trì Tĩnh còn nói cho nàng nghe tất cả các khâu quyết của Hôn Nguyên Tâm Kinh, yêu cầu nàng nhớ kỹ từng chữ và dặn nàng phải nhớ tu hành mọi lúc, không được lười biếng.

Ngay từ khi Trì Am trở thành “Trì Am” ở thế giới thứ nhất thì đã nhớ kỹ bộ khẩu quyết của Hỗn Nguyên Tâm Kinh, chỉ là, bộ công pháp kia nhìn thì có vẻ dễ hiểu nhưng thực tế lại rất khó tu luyện. Càng gần đến mức cuối thì càng khó tu luyện.

Vì vậy, cho đến giờ sự hiểu biết của nàng về Hỗn Nguyên Tâm Kinh vẫn còn rất ít, cần phải có thời gian dài để lĩnh hội.

Nhưng ở mỗi thế giới nàng lại có quá ít thời gian.

Cho dù có luyến tiếc thế nào thì ba ngày sau vợ chồng Trì Tĩnh vẫn Trì Tĩnh vẫn thu dọn hành lý của con gái, đưa nàng đến sườn núi cách mười dặm bên ngoài thành phố Nơi đó đã có một cỗ xe ngựa trông khá mộc mạc đang đợi sẵn, người hộ tống là nam nhân mặc bộ đồ Phi Ngư, lưng đeo bội kiếm mà Trì Am đã nhìn thấy ngày hôm đó.

Nhìn thấy vợ chồng Trì Tĩnh đích thân đưa con gái tới, nam nhân dẫn đầu lộ vẻ hài lòng, khách khí gọi Trì Tĩnh một tiếng Trì thiên sự.

Trì Tĩnh miễn cưỡng nói: “Ủy đại nhân, xin giao tiểu nữ cho ngài, xin phiền ngài đưa con bé đến kinh thành bình an.”

Ủy đại nhân cười nói: “Đây là chức trách của tại hạ, chắc chắn sẽ đưa người tới nơi bình an.”

Lâm thị nghe vậy hốc mắt liền đỏ lên, thiếu chút nữa đã bật khóc, vội vàng cúi mặt xuống, che giấu vẻ mặt.

Trì Am được cha ôm, dáng vẻ ngoan ngoãn nhưng thật ra thì đang âm thầm dò xét vị Ủy đại nhân kia. Đây là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, dáng người khá cao, ngũ quan cũng không xuất sắc lắm, lông mày mang nét lạnh lùng, nhìn cũng không phải là một người dễ ở chung.

Khi nhìn thấy hắn cười nói đó là “bổn phận”, nụ cười chợt trở nên kỳ quái, phụ thân nàng lại vô thức ôm chặt lấy nàng.

Trì Am càng ngày càng cảm thấy chuyển này dữ nhiều lành ít.

Chỉ là đến cha nương nàng cũng không thể nói thêm gì, chỉ có thể trơ mắt tiễn khuê nữ đi, vì vậy Trì Am đương nhiên cũng không thể làm gì vào lúc này.

Có lẽ là thấy vợ chồng Trì Tĩnh thức thời như thế nên Ủy đại nhân kia hiếm có lúc tỏ ra tử tế, cho phép vợ chồng Trì Tĩnh nói lời tạm biệt với con gái sắp rời đi xa một mình.

Trì Tĩnh ôm con gái sang một bên, đặt nàng trên mặt đất, ngồi xổm xuống, nghiêng người tới nhìn thẳng vào mặt nàng, vuốt ve khuôn mặt non nớt của nàng, một lúc sau mới nói: “Am Am, ba ngày qua phụ mẫu đã hết những điều cần nói rồi, con có nhớ không?”

Trì Am ngoan ngoãn gật đầu.

Trì Tĩnh sờ đầu nàng, cười nói một tiếng ngoan, trong mắt lại khó nén vẻ không nỡ và sầu lo.

Lâm thị không nhịn được giơ tay ôm nàng vào trong ngực, đôi mắt ghé ở trên vai con gái, Trì Am cảm thấy y phục trên vai mình hơi ướt.

Lâm thị mất khống chế chỉ trong nháy mắt, để tốt cho con gái nên bà cũng không biểu hiện ra ý hận, nhanh chóng thu lại biểu cảm trên mặt, cười nói với con gái: “Am Am, nương chuẩn bị cho con một bọc y phục nhỏ, con phải đặt nó gần người không để ai chạm vào nó, con biết chưa? Chờ sau này nếu gặp cảnh nguy hiểm con mới có thể sử dụng nó, nó sẽ bảo vệ cho con bình an.”

Trì Am tiếp tục gật đầu ngoan ngoãn.

“Sau này phụ mẫu không thể giúp con được nữa, con nhất định phải sống thật tốt.”

Trì Am vẫn gật đầu.

Vợ chồng Trì Tĩnh căn dặn vài câu, không lề mề nữa, dắt nàng trở về bên cạnh xe ngựa, nói với Ủy đại nhân: “Úy đại nhân, xin giao con gái ta cho ngài.”

Nói rồi giao tay Trì Am cho Ủy đại nhân, đồng thời cũng nhét một chiếc túi nhỏ qua tay hắn ta.

Ủy đại nhân âm thầm nhận lấy, bế Trì Am lên xe ngựa, sau khi từ biệt vợ chồng Trì Tĩnh liền trở người leo lên ngựa, đoàn người lập tức rời đi.

Trì Am ghé vào trên cửa sổ xe ngựa, nhìn phụ mẫu nàng đang đứng dưới gốc cây khô trong vòng mười dặm bên sườn núi kia nhìn nàng rời đi. Mẫu thân Lâm thị khóc lóc ngã người vào trong ngực phụ thân, bóng họ chìm trong cảnh mùa đông đìu hiu lộ vẻ bi thảm mà thê lương vô cùng Cho đến khi không nhìn thấy nữa, Trì Am mới lùi người lại.

Khi hạ rèm xuống, nàng liếc mắt nhìn về phía Ủy đại nhân đi cùng mình kia, tình cờ hắn ta cũng đang nhìn qua đây. Đôi mắt đen và sâu như đại bàng đó rất sắc bén, hiển nhiên là một nam nhân vô cùng khôn khéo. Điều khiển Trì Am quan tâm chính là luồng sát khí ngất trời trên người hắn ta, cho thấy hắn ta là một kẻ đã từng trong tay dính máu, một nam nhân có tâm tính rất cứng rắn.

Dạng người thế này nếu không có năng lực để dây vào hắn ta thì tốt nhất khi ở trước mặt hắn ta nên nghe lời, không nên giở trò gì.

Cho nên trong suốt chuyến đi, Trì Am luôn có biểu hiện rất tốt, dù có bị nhốt trong xe cả ngày, ngoại trừ việc giải quyết nhu cầu sinh lý ra, Trì Am cũng không mở miệng nói gì khác.

Cho đến lúc trời tối họ đã đến thành Thanh Châu.

Thành Thanh Châu có một bến tàu lớn, bọn họ sẽ đi thuyền vào kinh từ đây.

Xe ngựa dừng ở bến tàu, sau đó Úy đại nhân tự mình ôm Trì Am từ trên xe ngựa xuống, có lẽ do nhìn chân tay nàng đều ngắn ngủn nên hắn ta không đặt nàng xuống để nàng tự mình đi mà ôm nàng đến cho một chiếc thuyền quan rất lớn đang đậu ở bến tàu.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất