Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 221

Sau khi mọi người đã ăn uống xong, Thiệu Sĩ và anh Tiêu lại thông báo tiếp tục lên đường.

Họ đi bộ trong những lối đi ngầm của thành phố hơn nửa ngày mới tới một lối đi, chui ra quay trở lại mặt đất.

Một trận gió cát thổi vào mặt, mặt trời chiếu ánh nắng vàng rực rỡ treo trên bầu trời, mặt đất bị thiêu đốt khô nóng khó chịu, khiến người ta có cảm giác như đang ở trong sa mạc.

Lối ra là một khoảng núi hoang bên ngoài thành phố, cỏ dại mọc um tùm, khô héo không có sức sống. Ngoại trừ thành phố cũ trông như đã bị hong khô kia thì khu vực xung quanh hoàn toàn là một khung cảnh hoang tàn và đổ nát.

Nhìn về phía xa, đó là một vùng cát vàng không có điểm kết thúc, có thể thấy rằng quả thực là khu biên giới không được quản lý như họ đã nói.

Thiệu SĨ nói: “Tôi nhận được tin là ở gần đây có một đàn bọ cạp đỏ sinh sống, số lượng khoảng người nghìn con. Chắc hẳn chúng sẽ tạo ra rất nhiều tinh thể bọ cạp đỏ. Đến lúc đó chỉ cần cẩn thận không làm cho bò cạp đỏ chú ý thì chúng ta có thể lấy bao nhiêu cũng được. Trước khi trời tối nhất định phải trở về thành phố, ngày mai có thể tới nữa.”

Sau khi hai người thảo luận xong, Thiệu Sĩ là người dẫn đường, đoàn người đi vào trong ngọn núi hoang.

So với sự tối tăm và lạnh lẽo của lòng đất thì nhiệt độ cao và sự hoang vắng trên mặt đất khiến con người thực sự không thể chịu nổi, đi được một đoạn thì mọi người đã toát mồ hôi đầm đìa, nhưng không ai dám kêu ca gì mà chỉ nghiến răng đi theo đoàn.

Trì Am đi trong đám người, cảm giác từng giọt mồ hôi trên trán đang rơi xuống, khóe miệng nếm mùi mặn của mồ hôi, vải quần trước ngực ướt đẫm, cảm giác ngực bị quấn thật sự rất khó chịu.

Tuy khó chịu nhưng cô cũng không biểu hiện ra ngoài, không thể để người ta nhìn ra cô là phụ nữ.

May mắn là vị trí có tinh thể bò cạp đỏ không xa, đám người đi đến trước một quặng mỏ trên sườn núi. Cách vài trăm mét, họ đã có thể nhìn thấy tinh thạch lập loè tỏa ánh sáng đỏ, dưới ánh mặt trời vàng chói chang chúng khúc xạ ra những tia sáng đỏ lộng lẫy.

Thiệu SĨ và anh Tiêu dẫn người đi chung quanh điều tra tình hình, phát hiện bên ngoài không có bò cạp đỏ liền nhanh chóng sai người đi qua đó lấy tinh thể bọ cạp đỏ.

“Ngoại trừ thời kỳ sinh tinh thì loài bọ cạp đỏ thường đi kiếm ăn vào ban ngày, đến tối mới về. Mọi người phải cố gắng nhanh lên, lấy bao nhiêu cũng được. Ngoài ra, đừng đi sâu vào trong, ở chỗ sâu sẽ có bò cạp đỏ sinh tinh. Trong lúc sinh tinh bọ cạp sẽ rất nóng nảy, nếu chọc phải nó thì cả đám người chúng ta đều sẽ mất mạng ở đây đấy, hiểu chưa?” Anh Tiêu nghiêm túc căn dặn mọi người.

Đám người đáp lời, sau đó để lại người canh gác, để những người khác vào trong lấy tinh thể bỏ cạp đỏ.

Trì Am đi theo mọi người bước tới, vừa bước vào mỏ thì suýt nữa đã bị những ánh sáng tinh thế đỏ chói lóa làm đau mắt. Càng vào sâu bên trong ánh sáng màu đỏ càng đẹp. Có thể thấy là do địa chất tốt hơn, nhưng nghĩ đến lời dặn trước đó nên không có ai dám vào trong.

Trì Am cũng không quan tâm đến những thứ khác, cô chỉ đi nhặt những viên tinh thạch đỏ giống những người khác rồi nhét vào ba lô của mình, cho đến khi ba lô nặng trĩu mới nhanh chóng rời đi.

Hai nhóm người thay phiên đi vào, chẳng mấy chốc ai cũng xách ba lô căng phồng đi ra.

Lúc chuẩn bị rời đi Thiệu Sĩ đột nhiên nói: “Thiếu một người! Anh Tiêu, là đội của anh.”

Nửa khuôn mặt còn nguyên vẹn của anh Tiêu lập tức trầm xuống, nhìn vào đám đông, sau đó chửi thề một tiếng, nói: “Là thằng nhóc Sử Trị.”

Vừa mới nói xong thì đám người đã nghe được một tiếng kêu thảm thiết vang lên, kèm theo tiếng kêu là tiếng vang ầm ầm.

Thiệu Sĩ và anh Tiêu đều biến sắc, đồng thanh hô lên: “Không hay rồi!” -

- “Bò cạp đỏ trở về rồi!”

Cách đó không xa là nơi dẫn đến sa mạc, trên mặt đất màu nâu xám có một làn sóng màu đỏ đang ập đến, đó là một đàn bọ cạp đỏ, vì số lượng nhiều nên cảnh chúng xuất hiện như thủy triều, vô cùng hùng vĩ.

“Chạy mau!”

Anh Tiêu và Thiệu Sĩ hét lên, quay người bỏ chạy, căn bản không lo được cho người còn chưa đi ra khỏi mỏ.

Đám người hoảng sợ chạy bừa về phía trước, chỉ hận không có thêm hai chân để chạy.

“Thiệu Sĩ, không phải anh nói chỉ có mười nghìn con bò cạp đỏ à?” Anh Tiêu vừa tức vừa giận quát lớn: “Số bò cạp này chắc chắn phải hơn mười nghìn con.”

Thiệu Sĩ cũng ngạc nhiên, tức giận nói: “Sao tôi biết được chứ? Tên K đen đã nói như vậy mà.”

Nghe thấy chữ hai “K đen”, trái tim anh Tiêu liền trùng xuống: “Các anh bị anh ta lừa rồi!”

Lúc này Thiệu Sĩ cũng mới biết bọn họ đã bị lừa, đúng là chỗ này có tinh thể bọ cạp đỏ, nhưng số lượng bọ cạp lại không chỉ là mười nghìn con mà là hàng trăm nghìn con, là một đàn bọ cạp đỏ khổng lồ. Đám bọn họ chỉ có vài chục con người, chỉ có thể bị chúng nuốt chửng.

Dạng bò cạp đỏ theo bầy thế này bình thường chỉ có quân đội mới có thể đánh được.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất