Lúc trước khi ngã xuống, mặc dù Tư Ngang đã thừa nhận đa số xung kích, nhưng làn da lộ ra bên ngoài vẫn bị thương trong quá trình ngã xuống.
Trì Am không bận tâm tới vết thương trên người mình, tùy tiện sơ cứu một chút rồi ngáp một cái, cởi áo khoác trên người, sau đó cuộn người bên cạnh Tư Ngang, dùng áo khoác đắp cho hai người rồi cứ thế ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, Trì Am bị người khác đẩy tỉnh lại.
“Am Am, dậy đi.”
Trì Am mơ mơ màng màng tỉnh dậy, mượn ánh sáng đèn pin bên cạnh nhìn thấy gương mặt của Tư Ngang, lập tức tỉnh táo, mở to mắt nhìn anh.
“Am Am, em có sao không?” Tư Ngang nghiêng đầu nhìn cô, vẫn nở nụ cười dịu dàng như bình thường.
Trì Am cẩn thận đứng dậy, vừa nói câu “em không sao” vừa kiểm tra tình hình của anh. Khi bàn tay chạm vào mặt anh thì phát hiện làn da anh phát ra nhiệt độ nóng bỏng khác thường, lập tức ý thức được tình hình của anh lúc này là đang bị sốt cao.
Trì Am luống cuống lấy thuốc hạ sốt trong ba lô, muốn cho anh uống.
Thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, Tư Ngang cũng không từ chối mà há miệng nuốt vào, sau đó nói với cô: “Thuốc này là chuẩn bị cho em, không có tác dụng với đàn ông bọn anh đâu.”
Trì Am nhíu mày: “Thế thì bình thường các anh bị ốm phải làm sao?”
“Bọn anh sẽ không bị ốm.” Tư Ngang bình tĩnh nói.
Trì Am xùy một tiếng, chạm vào vầng trán nóng rực của anh: “Không bị ốm ả? Thế bây giờ là thế nào?”
“Đó là do bị thương, hai ngày nữa sẽ khỏi.” Giọng Tự Ngang vẫn rất bình tĩnh.
Sau một lúc lâu, Trì Am mới hiểu ý anh.
Đàn ông sở hữu gen chiến SĨ, sức đề kháng trời sinh mạnh hơn người bình thường rất nhiều, chỉ khi nào bị thương nghiêm trọng đến mức nhất định thì mới xảy ra tình huống như bị cảm lạnh sốt cao. Chỉ cần anh lành lặn thì tình huống này tự nhiên sẽ biến mất.
Trì Am đặt đầu anh gác lên đùi mình, vừa dùng vải thấm nước lạnh hạ nhiệt độ cho anh vừa hỏi: “Bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
“Vẫn ổn.” Anh khẽ cười với cô, trên mặt không thấy một chút đau đớn.
Trì Am im lặng. Trong ánh mắt kinh ngạc của anh, cô đặt tay lên ngực anh, truyền linh lực tích cóp từ cơ thể của mình vào trong cơ thể của anh để chữa trị nội tạng bị thương cho anh.
Tư Ngang lẳng lặng nằm ở đó, đôi mắt màu tím thẫm im lặng chăm chú nhìn cô.
Sau khi tiêu hao hết linh lực trong cơ thể, cô lại mệt tới mức mồ hôi đầy đầu, mí mắt nặng trĩu. Cô tùy ý dùng tay áo lau mồ hôi, sau đó nằm bên cạnh anh ngáp một cái, bắt đầu buồn ngủ.
“Em có sao không?” Anh lo lắng hỏi, trông cô có vẻ rất mệt mỏi.
“Em không sao, chỉ hơi buồn ngủ thôi, ngủ một giấc là được...” Cô nói mơ hồ, ngay sau đó đã ngủ thiếp đi.
Thế giới bóng tối vô tận chỉ có một luồng ánh sáng mờ nhạt của đèn pin, cơn gió se lạnh từ nơi xa thổi tới. Cánh tay Tự Ngang nhúc nhích, vất và ôm cô từ bên cạnh vào lòng, cúi đầu hôn lên đôi môi khô khốc của cô.
Mặc dù không biết lực lượng kỳ lạ mà cô truyền vào cơ thể của mình là gì, nhưng lại khiến anh cảm thấy rất thoải mái, tốc độ nội thương lành lặn tăng thêm rất nhiều. Rõ ràng hành động của cô rất kỳ lạ, đáng lẽ phải khiến anh cảnh giác mới đúng, theo tác phong bình thường của anh thì chắc hẳn anh nên biết rõ đó là thứ gì để lợi dụng triệt để.
Nhưng anh lại không thể nảy sinh bất cứ ý nghĩ lợi dụng nào, chỉ cần cảm nhận được sự tồn tại của cô, cả trái tim anh sẽ trở nên mềm mại như nước, tình cảm không thể miêu tả thành lời kìm nén trong lồng ngực, phải đau khổ kìm nén thì mới không khiến nó bùng nổ, dẫn tới xúc phạm tới cô.
Đây là người con gái của anh!
Người con gái mà anh đã tìm trăm ngàn kiếp.
Khi Trì Am tỉnh lại lần nữa thì phát hiện tình hình của Tư Ngang đã khá hơn nhiều, anh đã có thể ngồi dậy.
Bị thương nặng đến thế mà chỉ mới hai ngày đã có thể ngồi dậy, năng lực tự chữa lành đáng sợ nhường này tuyệt đối không phải là thứ mà người thường có thể sở hữu. Đàn ông thế giới này quả nhiên là một đám quái vật khủng bố.
Trì Am lấy lương khô trong ba lô đút cho anh ăn hai miếng, mình cũng ăn một miếng, sau đó cất di.
“Đợi thêm một ngày nữa thì chắc anh có thể đứng dậy. Khi đó chúng ta lại tìm đường rời khỏi nơi này.” Tư Ngang tựa vào vách núi lạnh lẽo, ôm chầm cô trong lòng.
Nơi này không có ngày và đêm, lúc nào cũng tối om, hơn nữa không khí ẩm ướt lạnh lẽo, không phù hợp cho nữ nhân ở đây lâu.
Tư Ngang không muốn để cô chịu khổ quá nhiều.
Trì Am ừ một tiếng: “Lúc chúng ta ngã xuống hình như bị núi đá ở trên lăn xuống chặn đường. Em đã kiểm tra chung quanh rồi, có một con đường núi không biết dẫn tới nơi nào, đường quanh co khúc khuỷu, em không dám đi quá xa.”
Lúc đi kiểm tra, cô sợ mình đi quá xa, lỡ không tìm thấy đường về thì thảm, cho nên không dám đi xa.
Tư Ngang lại hôn cô một cái, bàn tay ấm áp đan vào nhau đặt trên bụng cô, nói bằng giọng êm dịu trầm thấp: “Không khí ở đây lưu thông, chắc chắn sẽ có đường dẫn ra bên ngoài.”
Trì Am ngửa đầu nhìn anh, thấy vẻ mặt đáng tin cậy của anh, thật khiến người ta yên tâm.
Cô không nhịn được mà cúi đầu bật cười. Biểu hiện của người đàn ông này ở thế giới này thật đáng yêu, không có lúc nào là không thể hiện mặt tốt nhất của bản thân, muốn khiến cô yêu anh, không thể rời khỏi anh.
Nhưng cô đã yêu anh từ rất lâu rồi.
Tư Ngang không rõ cô đang cười cái gì, nhưng nụ cười ấy mềm mại khơi gợi trái tim anh như móng vuốt của mèo con, trái tim truyền tới sự rung động mềm yếu, khiến anh không nhịn được mà ôm cô chặt hơn.
Cuối cùng, khi Tư Ngang đã có thể đứng dậy, Trì Am dùng linh lực kiểm tra nội thương của anh, phát hiện không ngờ đã lành lặn được bảy tám phần.
“Vết thương nhỏ xíu đó đối với bọn anh không đáng lo ngại.” Anh cười giơ bàn tay của cô lên môi rồi khẽ hôn xuống, đôi mắt màu tím sẫm nhìn cô thật sâu.
Được rồi, Trì Am cũng tán đồng với câu này. Đàn ông thế giới này cứ như quái thú nhỏ vậy, đánh mãi không chết.
Bị anh nhìn đến mức trái tim nóng rực, Trì Am trực tiếp quay đầu không nhìn anh.
Chỉ khi nào không nhìn anh thì cô mới có thể kiềm chế phản ứng tự nhiên của thân thể này.
Sau đây, Tư Ngang dẫn cô bước vào con đường trong bóng đêm.
Họ đi trên con đường tối tăm khoảng chừng nửa ngày trời, khi Trì Am đi mệt mỏi thì được anh cõng lên lưng.
“Anh có một không?” Trì Am nằm trên lưng anh hỏi.
“Không mệt. Anh nghỉ ngơi hai ba ngày đã đủ rồi.”
Trì Am cạn lời, có thể so sánh được à? Ba ngày đó anh nằm một chỗ dưỡng thương, sao có thể coi như nghỉ ngơi? Hơn nữa lúc này anh cũng coi như là người bệnh mà?
“Nếu em mệt thì ngủ một lát đi, có lẽ còn phải đi rất lâu đấy.” Tư Ngang nói.
Trì Am ừm một tiếng. Thực ra cô cũng không mệt, nhưng chung quanh yên ắng, hơn nữa nhiệt độ ấm áp truyền tới từ trên lưng anh khiến cô dần dà nằm trên lưng anh thiếp đi.
Khi tỉnh lại, Trì Am đờ đẫn nhìn mọi thứ trước mắt.
Trong hang động tối tăm, tổ chim khổng lồ rủ xuống giữa không trung là cái quái gì vậy?
Tư Ngang nhìn tổ chim khổng lồ giữa không trung với vẻ mặt khó lường, ánh mắt thâm thúy, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Thấy ánh mắt của anh, Trì Am không khỏi nổi da gà.
Tư Ngang ngoảnh đầu lại, thấy cô đã tỉnh dậy thì cười nói: “Xem ra chúng ta rất may mắn, chỗ này chắc hẳn là nơi nghỉ chân dưới lòng đất do Vũ tộc xây dựng, chung quanh không có tung tích của Vũ tộc, chúng ta có thể ở chỗ này nghỉ ngơi một lát.”
Trì Am ừm một tiếng, nhìn anh rồi đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, phát hiện hang động này thật sự rất lớn, những đốm sáng li ti rơi xuống từ lỗ nhỏ trên đỉnh đầu, xua tan bóng tối trong hang.
Cách đó không xa có hai con đường không biết dẫn tới nơi nào, nơi xa có tiếng nước ào ào truyền tới.
Tư Ngang kéo tay cô đi về phía hang động phát ra tiếng nước, khoảng chừng hơn trăm mét sau, trước mắt là một khoảng trống rộng lớn.
Nơi này là hang động đá vôi địa hình karst, một thác nước nhỏ cao hơn mười mét từ trên cao chảy xuống, trên đỉnh đầu là hai vách núi kề sát bên nhau để lại một khoảng trống hẹp, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống dưới, chung quanh sinh trưởng một số loài cây có thích bóng râm, cách đó không xa còn có mấy cây ăn quả, có thể thấy mấy con thú nhỏ hoạt động trong bụi cỏ.
Giống như thế ngoại đào nguyên.
Tư Ngang ngồi bên bờ thử nhiệt độ của nước, sau đó chọn một chỗ độ ẩm khá cao kêu Trì Am lại đây tắm rửa.
Trì Am chạm vào nước, phát hiện nước ở đây rất ẩm, không khỏi vui sướng, chỉ hận không thể lập tức nhảy xuống tắm rửa một phát. Có trời mới biết sau khi họ tiến vào khu rừng, đã mấy ngày rồi cô chưa tắm rửa.
“Em tắm trước đi, anh đi nấu ít đồ ăn cho em.” Tư Ngang nói với cô, vẻ mặt tràn đầy chính trực.
Trì Am: “...”