Đột nhiên, Tư Ngang kéo cô nấp đằng sau một tảng đá.
Tiếng vỗ cánh vang lên, hiển nhiên là có Vũ tộc bay qua bên cạnh sân nền, mãi tới khi Vũ tộc tuần tra đã bay đi, hai người mới tiếp tục thăm dò, lập tức thấy một Hội Vũ tộc nam tính bay sang bên kia tuần tra.
Hai người lại nhìn một lát, Tư Ngang đặt một cái máy định vị loại nhỏ bên cạnh đá nham thạch rồi rời khỏi sân nền.
Sau khi đã rời đi khá xa, Trì Am nói: “Hôi Vũ tộc vừa rồi, hình như em đã từng gặp.”
“Cái gì?” Tự Ngang kinh ngạc nhìn cô.
Trì Am liếm môi, vẻ mặt vô tội: “Anh đừng nhìn em bằng ánh mắt đáng sợ đó. Em từng gặp anh ta thôi chứ có làm chuyện gì có lỗi với anh đâu.” Hơn nữa Vũ tộc với con người là hai chủng tộc khác biệt cơ mà? Hiện giờ cô chưa có nhu cầu phát triển tình cảm vượt chủng tộc đâu.
Trong ánh sáng xanh tối tăm, Tư Ngang im lặng một lát rồi nói bằng giọng điệu ôn hòa: “Em hiểu lầm anh rồi! Am Am, em là người anh đã chờ cả đời, chỉ cần em đừng rời khỏi anh thì anh sẽ luôn bảo vệ em.”
Trì Am âm thầm cười khẩy một tiếng, không bị lừa gạt bởi vẻ mặt ôn hòa rộng lượng của anh, không nhịn được mà nói một câu tìm chết: “Thế em nhìn mấy nam nhân khác có được không?”
Bỗng chốc, Trì Am cảm nhận được khí tức thô bạo trên người anh, lá gan cô run lên, vội nói: “Em chỉ nói lung tung thôi.”
Anh không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn cô.
Trì Am nhất thời hối hận vừa rồi mình lại kiểm chuyện trêu anh làm gì, người đàn ông này mà hắc hóa thì hoàn toàn không cần thương lượng.
Vậy là cô mau chóng đánh trống lảng: “Hôi Vũ tộc lúc nãy, ba tháng trước lúc em đang tìm kiếm tinh thể bọ cạp đỏ ở biên cảnh thì từng gặp anh ta trong cổ thành hoang dã. Khi đó anh ta tới biên cảnh con người hình như là đang tìm thứ gì đó, em không rõ cho lắm, nhưng bây giờ xem ra chắc chúng đang tìm con người.”
Lúc trước Trì Am nhìn thấy công nhân đang lấy quặng dưới lòng đất không phải là Vũ tộc, mà là con người chính thống, lập tức biết ngay những con người này chắc hẳn là do Vũ tộc âm thầm bắt giữ mang tới đây để khai thác khoáng thạch. Mà các nhân viên kỹ thuật trong nhà máy gia công khoáng thạch cũng chủ yếu là con người, ai bảo Vũ tộc không có thiên phú làm nhà khoa học làm chi, họ biết sử dụng vũ khí công nghệ cao do con người chế tạo, nhưng bắt họ tự sáng tạo thì lại không được.
“Nè, chúng ta có cần đi xuống xem xét tìm huống không?” Trì Am lại hỏi.
Anh nhìn cô một lát rồi mới thản nhiên ừ một tiếng, kéo tay cô đi vòng qua vòng lại trong đường hầm tối om.
Trái tim Trì Am bất ổn, sự im lặng của người đàn ông lúc này càng khiến cô run sợ hơn lúc anh tức giận ghen tuông. Cô thà anh nổi giận ngay lúc này chứ không muốn anh áp chế, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Thường thì con người không bùng nổ trong im lặng thì cũng sẽ biến thái trong trầm mặc.
Mà người đàn ông này lại thích biến thái trong trầm mặc. Khi nào anh biến thái cô cũng không biết, ngẫm lại là thấy khổ QAQ Khi cô đang muốn biện minh mấy câu cho mình thì Tư Ngang đột nhiên bị cô lên, chạy về phía trước.
Tốc độ của anh cực kỳ nhanh, hành động tự nhiên trong đường hầm tối om trơn ướt. Tiếng gió vù vù vang lên bên tai, Trì Am không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dựa sát vào lòng anh, cố gắng không mang lại phiền toái cho anh.
Mãi tới khi họ trốn vào một khe núi hẹp, anh khom người ôm chặt cô vào lòng, hai người im lặng mai phục trong bóng đêm.
Cách đó không xa có tiếng bước chân đi qua, thỉnh thoảng có tiếng lông cánh vỗ lên vách tường.
“Không có gì khác thường.” Một thanh âm vang lên.
“Sao lại thế được? Rõ ràng tôi nhìn thấy mà.” Một giọng nói khác khó hiểu nói.
“Chắc là thợ mỏ chạy trốn.”
“Có lẽ thế... Đám nhân loại này đúng là không an phận chút nào! Kiểu này phải cho chúng thêm chút bài học mới được!”
“Đừng giết chết chúng, không thì lại phải đi bắt con người đến đây tiếp đấy, đã thế còn phải khiến quân đội loài người không chú ý, phiền lắm.”
Hai Vũ tộc nói chuyện với nhau, âm thanh dần dần rời xa.
Mãi tới khi không nghe thấy giọng nói của chúng nữa, Trì Am mới thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng cơ thể tựa vào lòng anh.
Sau đó cô phát hiện người đàn ông đang ôm cô này vẫn còn rảnh rỗi gẩy gẩy cái vòng xích chó trên cổ cô, đôi môi ghé lại gần hôn lên tuyến thể bên cạnh động mạch chủ của cô, chầm chậm liếm láp hệt như ma cà rồng. -
- Cô lập tức nổi da gà, suýt nữa đẩy anh ra.
Nhưng anh đã sớm chuẩn bị, cầm tay cô rồi hôn thêm một lát, lúc này mới kéo cô ra khỏi khe núi hẹp đó.
“Anh đừng quá quắt.” Hơi thở của cô hơi bất ổn, tức giận nói. Lúc nãy không khí căng thẳng như thế mà người này còn suy nghĩ tới chuyện đó, thật là...
“Thế này không gọi là quá quắt.” Người đàn ông ôm cô lên, thân thể hai người kề sát bên nhau: “Anh là người đàn ông của em, gen của chúng ta phù hợp với nhau, cần có nhau, trong chuyện chăn gối, chúng ta cũng phù hợp nhất.”
Nghe vậy, khóe miệng Trì Am không nhịn được mà co rút. Mấy ngày nay người đàn ông này lúc nào cũng không quên tuyên ngôn, cứ như thể muốn cho cô đánh mất suy nghĩ trong lòng. Nói nhiều quá nên cô nghe xong cũng cực kỳ cạn lời.
Cạn lời được một lát, cô liền hôn lên môi anh một cái, nói: “Biết rồi, em nghe anh. Mau đi thôi, coi chừng Vũ tộc lúc nãy quay lại bây giờ.”
Trong bóng đêm, khóe môi anh hơi cong lên, dẫn theo cô tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng khi đã đến tầng dưới chót đang đào quặng, Trì Am phát hiện mỏ quặng này rộng đến mức khó có thể tin tưởng, có thể đoán được trữ lượng của mạch khoáng này nhiều đến mức này. Đám Vũ tộc này có mạch khoáng to thế này mà mỗi lần lại chỉ trao đổi chút xíu khoáng thạch cho con người, sau đó đổi lấy thật nhiều lợi ích từ chỗ con người.
Quá gian xảo!
Vẻ mặt Tư Ngang khó lường, kéo cô né tránh mấy Vũ tộc tuần tra, bước đi trong quặng mỏ vắng người.