Qua vài ngày như vậy, Trì Am đột nhiên nghe Bill nói rằng sắp có bão, họ cần chuẩn bị thêm thức ăn trước khi bão đến. Trì Am biết ảnh hưởng của cơn bão đổi với cuộc sống của ngư dân, vì vậy liền tạm dừng việc tu luyện để đi bắt cá cùng Bill.
Những ngư dân đẩy chiếc thuyền nhỏ đã chuẩn bị sẵn xuống biển, thả lưới ra phía sau, rắc một ít mồi tự chế xung quanh để bắt cá.
xuống nước, họ lặn xuống đáy biển để bắt cá, kiếm một số thực vật có giá trị ở đáy biển hoặc động vật có vỏ. Có cả những loài có giá khá tốt, có thể đổi được nhiều đồ sinh hoạt hơn.
Bill đã già rồi, ở tuổi của ông thì bình thường sẽ không xuống biển.
Trì Am liền xung phong nhận việc: “Ông Bill, để cháu xuống với họ xem thế nào.”
Bill hơi lo lắng, dù sao Trì Am cũng là kiếm sư, thật sự không nhìn ra là người này lại còn biết lặn. Mặc dù tất cả mọi người trên thế giới này đều có thể bơi, nhưng là một kiếm sự chuyên về kiếm thuật thì cũng chỉ có thể bơi thôi.
Trì Am không thể lặn, nhưng Angel thì có thể.
Sau khi có được trí nhớ của Angel, Trì Am đã biết rằng vì mọi người trên thế giới này luôn đối mặt với đại dương nên đã học được khả năng có thể tự do nín thở dưới biển, có thể ở dưới biển đến ba tiếng liên tục.
Đương nhiên Trì Am cũng học được năng lực này.
Trì Am đổi một bộ đồ nhẹ nhàng hơn và không khiến mọi người dễ dàng nhìn ra thân phận nữ giới của cô, sau đó xuống nước với một số ngư dân.
Lúc này mặt trời đang rực rỡ, ánh nắng chói chang chiếu xuống, thế giới trong biển như cách một tầng màu lam mơ màng, vạn vật đều trông đẹp đẽ vô cùng.
Trì Am phát hiện ngư dân đang lặn xung quanh hòn đảo, thỉnh thoảng họ đào được một số loài sò có hình xoắn ốc màu đỏ bám chặt vào đá biển. Cô cũng đào được một vài con rồi ném vào một chiếc túi đựng đặc biệt. Chiếc túi này được làm từ dạ dày một loài cá kỳ lạ, rất nhẹ và dẻo, được buộc quanh thắt lưng, không dễ bị mất hay khiến con người khó cử động.
Trì Am đi theo họ suốt quãng đường, dần dần ánh sáng xung quanh cũng đã thay đổi, từ xanh trong chuyển sang xanh đậm, càng đi xuống thì ánh sáng càng tối.
Khi họ đến một nơi có rong biển sinh trưởng tươi tốt, mấy ngư dân dùng dao gọt vỏ để thu hoạch những đám rong biển mềm mại đó, họ ra hiệu cho Trì Am cũng đi cắt.
Trì Am đi gỡ được một mó, nhưng không biết đây là loại rong biển gì, vì vậy liền làm theo lời họ, thu hoạch một ít nhét vào túi mình.
Trì Am thấy dường như họ không còn định lặn xuống nữa, cô nhìn xuống đáy biển, thấy ánh sáng bên dưới hơi tối, không nhìn thấy gì khác. Nghĩ đến cảnh bị rắn biển tấn công đêm đó, cô lập tức từ bỏ ý nghĩ tiếp tục đi xuống.
Ngay khi Trì Am đang định bởi vòng sang phía bên kia thì chợt có một tảng đá khổng lồ nhô ra, đột nhiên có một cái đầu con cá heo thò ra từ đó.
Nhìn thấy biểu tượng tia chớp trên đầu con cá heo, trong mắt Trì Am chan chứa ý cười bơi về phía nó.
Cá heo vui vẻ cùng mỏ vào mặt cô, Trì Am vươn tay ôm lấy đầu nó, hôn lên đầu.
Con cá heo cười đụng vào người cô, hất Trì Am đang không cảnh giác ra xa, vì tưởng rằng Trì Am đang chơi với mình nên nó lại tiếp tục đụng người cô.
Những ngư dân khác khi nhìn thấy cảnh này đều muốn bật cười, cá heo là loài động vật gần gũi nhất với con người nên họ cũng không hề lo lắng Trì Am chơi với con cá heo một lúc thì nó lại đưa cô lặn xuống dưới. Trì Am ôm lấy đuôi của nó, dù không biết nó sẽ đi đâu nhưng từ sâu trong lòng cô đã có lòng tin với con cá heo này.
Ánh sáng xung quanh ngày càng mờ đi, áp lực nước cũng tăng lên, không thể nghe thấy âm thanh nào nữa, thế giới trở nên yên tĩnh hơn hắn.
Trì Am cảm thấy hơi khó chịu nên liền ôm chặt lấy con cá heo.
Cô nhớ rằng cá heo là động vật thủy sinh sống ở vùng nước nóng của thềm lục địa, nhưng con cá heo này lại có thể lặn xuống biển sâu cùng cô, quả nhiên thế giới này thật sự không khoa học. Về phần có phải cá heo có thể lặn xuống biển sâu hay không thì thành thật mà nói Trì Am cũng không biết.
Ngay khi Trì Am đã không thể chịu nổi áp lực của nước nữa thì cuối cùng con cá heo cũng dừng lại.
Con cá heo chạm vào đầu cô, nhắc cô mở mắt.
Trì Am mở mắt ra, lập tức bị thu hút bởi ánh sáng xanh mơ màng đang chiếu sáng xung quanh trước mặt mình. Đây là một bầy san hô, thứ phát sáng kia đang bị mắc kẹt trong san hô, có rất nhiều cá nhỏ bơi qua bơi lại khóm san hô, màu sắc sặc sỡ đẹp vô cùng.
Con cá heo lại đụng vào lưng Trì Am.
Trì Am bị nó đẩy qua, cô thò tay ta chạm vào đồng san hô lấy thứ phát sáng ra.
Khi cầm nó trên tay, cô nhận ra đó là một hạt châu có kích thước bằng nắm tay một đứa trẻ.
Hạt châu bóng loáng trơn nhẵn, không giống trân châu, mà giống dạ minh châu hơn.
Hình như con cá heo đưa cô đến đây để lấy thứ này.
Trì Am đưa cho nó hạt châu phát sáng, con cá heo cười nhìn cô, cái mỏ thân mật đụng vào tay cô, không có ý định nhận đồ.
Trì Am đành phải cho vào tủi, rồi lại ôm lấy đuôi con cá heo lội ngược dòng bơi lên mặt biển với nó.
Trên đường trở về họ bắt gặp một vài đàn cá bơi ngang qua.
Con cá heo tinh nghịch dùng đuôi làm choáng váng một số con cá lớn nặng khoảng 5 kg, sau đó Trì Am lại dùng rong biển mềm dẻo xuyên chúng thành viên, kéo chúng ở phía sau.
Họ trở lại mặt biển, mỏ con cá heo chạm vào Trì Am, tạm biệt với cô.
“Cảm ơn mày, lần sau ta sẽ chơi với mày.” Trì Am hôn lên hình tia chớp của nó.
Con cá heo vui vẻ nhảy lên khỏi mặt biển, nhảy múa một lúc rồi mới rời đi.
Sau khi tiễn cá heo đi, Trì Am kéo dây cá trở lại bờ.
Thầy cô trở về an toàn, Bill và Bliss cũng thở phào nhẹ nhõm, những người lặn xuống biển đều đã trở về, đã lâu không thấy cô quay lại họ cũng không khỏi lo lắng. Hơn nữa lại nghe tin cô rời đi giữa chừng với một con cá heo thì Bill càng lo lắng người thiếu niên này đang ham chơi, nếu có xảy ra chuyện gì đó trên biển thì thật sự không tốt.
Nhìn thấy cô kéo về một đống cá lớn, hai người đều kinh ngạc vô cùng.
“Anh Joy, con cá này to quá.” Bliss sợ hãi thán phục: “Làm thế nào mà anh bắt được thế?”
“Không phải anh bắt, là cá heo tặng cho anh.” Trì Am đưa cá cho Bill.
Tuy Bill đã lớn tuổi nhưng sức lực cũng không kém người trẻ là mấy, quanh năm đi biển thì ngay cả một người bình thường cũng có thể luyện được một cơ thể đầy sức mạnh.
Bliss hào hứng hỏi: "Có phải Alis không?”
“Không, là một con cá heo khác, nó có một tia chớp trắng trên trán, rất dễ nhận ra.” Trì Am cười nói.
Bliss thậm chí còn hào hứng hơn: “Đó cũng là bạn của anh Joy phải không? Tuyệt quá!” Cậu bé cảm thấy Joy và mình lại càng có nhiều sở thích chung hơn, thậm chí những người bạn họ kết bạn cũng đều là cá heo, cậu lại càng thấy gần gũi với Trì Am hơn.
Bởi vì có một đống cá lớn do Trì Am mang về nên lần thu hoạch này của Bill rất tốt.
Về đến nhà, Bill xử lý một vài con cá lớn trước, sau đó thấy Trì Am đưa cho mình những gì cô thu hoạch được từ chuyến lặn lần này, nhưng Bill không lấy.
“Cậu cứ giữ lấy.” Bill nhắc nhở cô: “Khi tàu buôn đến cậu sẽ phải trả phí đi tàu. Những thứ này còn chưa thể đổi lấy vé quay lại đảo Whale đâu.”
Trì Am im lặng một lúc, nhưng vẫn đưa cho ông đồ thu hoạch được lần này: "Cháu sẽ kiếm thêm một ít sau khi cơn bão đi qua.”
Bill suy nghĩ rồi không từ chối nữa.
Về phần hạt châu mà con cá heo đưa cho mình, Trì Am vẫn cất đi.
Vào ban đêm cơn bão đã đến theo đúng dự đoán.
Bên ngoài trời toàn mưa gió, tiếng sấm rền rĩ, Trì Am nép mình trong phòng kho tối om, ngồi khoanh chân nhìn hạt châu phát sáng trên tay. Nó có ánh sáng nhẹ nhàng, có thể dùng làm đèn chiếu sáng. Chắc hẳn là dụ minh châu, giá cả sẽ không quá thấp.
Nghĩ đến lần này ra khơi cùng tàu buôn, cuối cùng cả đoàn tàu bị tiêu diệt hết, chưa nói tới thù lao, chỉ giữ được mạng thôi cũng đã là tốt lắm rồi. Trì Am không thể không cân nhắc những vấn đề khác mà cô sẽ gặp phải sau khi trở về đảo Whale.
Mưa gió liên tục mấy ngày mới ngừng.
Sau khi tạnh mưa, ngoài việc tu luyện và dạy kiếm cho Bliss, khi có thời gian Trì Am sẽ đi theo ngư dân lặn xuống biển để tìm kiếm những thứ quý giá hơn, chuẩn bị để đổi lấy một vé đi tàu quay trở lại đảo Whale khi tàu buôn đến.
Mỗi lần Trì Am lặn xuống biển thì hầu như lần nào cô cũng bắt gặp con cá heo kia. Rõ ràng con cá heo đã coi cô như bạn cùng chơi mình nên tìm đến chơi với cô. Có sự giúp đỡ của nó, Trì Am đã thu hoạch được rất nhiều thứ có giá trị, chẳng hạn như một số ngọc trai có giá trị sưu tầm, hoặc thực vật biển có giá trị dinh dưỡng cao, hoặc cá.
Sau một vài lần xuống biển, cô đã thu thập đủ cho tiền vé đi tàu.
Sau khi gom đủ phí đi tàu, Trì Am dành nhiều thời gian hơn cho việc tu luyện, cô hy vọng khi trở lại thế giới loài người, ít nhất có thể lấy lại 30% sức mạnh, như vậy lúc làm việc sẽ dễ dàng hon.
Trên đời này sức mạnh đại biểu cho tất cả.
Chớp mắt một tháng đã trôi qua, tàu buôn đi qua đảo Little State cuối cùng cũng đến.