Cho đến khi bóng trăng ngả về tây, họ mới trong thấy người và cá heo từ dưới biển ngoi lên.
Vóc người chàng trai trẻ mảnh khảnh ngồi trên lưng cá heo, có thể thấy tình cảm giữa hai bên rất tốt. Cá heo chịu để cho cậu ngồi trên lưng mình, mặc cho chàng trai ấy sờ đầu nó. Cá heo bơi lội dưới biển thêm một lúc rồi mới bơi lại gần trước thuyền.
Edward Hill nhìn người và cá dưới biển, cậu thiếu niên ngồi trên lưng cá heo, mái tóc đen xõa ngang vai ướt sũng dính vào trán cậu, cậu đưa tay vén tóc ra đằng sau, để lộ gương mặt dịu dàng. Dưới ánh trăng êm ả, gương mặt cậu đẹp đến mức tựa như tiên cá mê hoặc người.
Rõ ràng chỉ là một con người nhưng lại sở hữu khí chất đặc biệt cùng một gương mặt xinh đẹp. Ngoại hình nổi bật cùng khí chất đặc biệt kết hợp lại với nhau, dưới ánh trăng mơ màng càng khiến cậu đẹp đến thảng thốt, trong phút chốc người ta còn tưởng đây là một cô gái.
Nhìn thấy người trên tàu, cô giơ tay vẫy vẫy, ngay sau đó là một cảnh tượng khiến người ta trố mắt kinh ngạc.
Cá heo nhảy lên không trung, thân hình nó uyển chuyển giống như trong truyện cổ tích, ánh trăng sáng ngà cùng biển cả mênh mông khiến bất cứ ai vô tình trông thấy đều không thể rời mắt. Còn người trẻ tuổi đang đứng trên lưng cá heo cũng bật nhảy theo, sau đấy vặn hông một cái, chân nhẹ nhàng đạp lên lưng cá heo, lấy đà nhảy lên thuyền, dẫm vào lan can, ung dung đáp xuống boong tàu.
Những binh lính chờ đến nửa đêm chính là để xem cô lên tàu bằng cách nào, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Thể này cũng được luôn hả?
Bùm một tiếng, cá heo lại trở về mặt nước, bột văng khắp nơi.
Nó cười híp mắt, ngửa mặt trông về đám người trên tàu, một lát sau mới lặn sâu xuống dòng nước.
Trì Am đứng trên boong tàu, vắt khô áo quần ướt sũng, nói với bọn họ: “Đêm khuya rồi mà sao mọi người còn chưa đi ngủ thế?”
Chẳng mấy chốc dưới chân cô đã đọng một vũng nước, ánh mắt của các binh lính đều không khỏi mang theo sự ngạc nhiên đổ dồn về phía cô.
Quả thực khó mà tưởng tượng nổi, một con người lại có thể dùng cách thức như vậy để nhảy từ mặt biển lên tàu hải quân tuần tra, lần đầu tiện chứng kiến sự việc chấn động trước nay chưa từng có như thế, thật khó mà hình dung được.
Thật ra không phải chưa từng có ai nhờ vào thủ biển để lên tàu như cô, nhưng những người đó đều đứng cách tàu rất gần mới dám nhảy từ mình thú biển lên tàu. Còn cô lúc đó cách tàu một đoạn khá xa, với khoảng cách đó thì không thể nào với tới được, rất dễ ngã xuống biển, nhưng chân cô lại nhẹ nhàng đẹp trên lưng cá heo, cơ thể cứ thế lao đi, cuối cùng bình thản đáp đất. Tư thế nhịp nhàng khéo léo, thực sự không chế được ở điểm nào.
Hồi lâu sau Edward Hill mới lên tiếng: “Cậu Joy Dasle, cậu thật sự không có hứng thú gia nhập hải quân ư?”
Một lần nữa Trì Am lại từ chối: “Anh Hill, tôi rất xin lỗi! Tôi thích biển, đợi sau khi tôi kiếm đủ tiền, tôi sẽ mua một con tàu, tập hợp một số tàu viên cùng ra khơi.”
Sắc mặt Edward Hill lộ ra vẻ tiếc nuối.
Anh ta nhận ra chàng trai tên Joy Dasle này có sức chiến đấu mạnh mẽ, mới chỉ mười sáu tuổi thôi đã có năng lực như thế này, tương lại thành tựu sẽ khó bề tưởng tượng nổi. Nếu như có thể đưa cậu ta gia nhập hải quân thì tốt biết mấy.
Trì Am chờ cho quần áo trên người không còn nhỏ nước nữa mới chào tạm biệt bọn họ, quay vào khoang tàu nghỉ ngơi.
Sau khi cô rời đi, các binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh đều vây quanh Edward Hill bàn ra tán vào.
“Đội trưởng, Joy tài giỏi thật đấy! Lần đầu tôi nhìn thấy có người có thể lên tàu bằng cách đó, tôi dám khẳng định đến cả bọn hải tặc cũng tuyệt đối không làm được! Trừ khi thú biển đích thân đưa họ lên, nếu không thì chắc chắn không có người nào có thể nhảy từ lưng cá heo lên thuyền giống như cậu ấy!”
“Không, đừng nói đến hải tặc, e rằng con người chẳng có ai làm được đầu?” Một binh lính khác thì thào nói.
“Đúng đấy, một màn vừa rồi các anh đều thấy rồi chứ? Lúc nhảy từ lưng cá heo lên trời, cậu ấy xoay người phóng thẳng lên thuyền, không có bất kỳ công cụ hỗ trợ nào khác, đúng là lần đầu tôi chứng kiến cảnh tượng này, quá vì diệu.”
“Ha ha, ban đầu còn lo nếu như đám hải tặc cũng âm thầm lặng lẽ trèo lên tàu giống như cậu ấy thì chúng ta đau đầu rồi, bây giờ xem ra không cần lo lắng nữa, vì bọn hải tặc sẽ không làm được đâu.”
“Nếu bọn hải tặc muốn mượn sức thú biển để lên tàu thật thì khỏi cần phải lên nữa, thú biến có thể sẽ lật ngược con tàu luôn ấy chứ, bọn hải tặc không ngu ngốc đến mức đấy đâu.”
“Vậy sao cậu ấy làm được nhỉ?”
Edward Hill nghe binh lính bàn tán xôn xao, nhớ lại cảnh tượng khi nãy dưới ánh trăng, chàng trai trẻ bay lên không trung rồi đáp xuống boong tàu, trong lòng cực kỳ chấn động. Anh ta sống đã hơn hai mươi mấy năm mà giờ mới biết cực hạn của con người không chỉ nằm ở kiếm thuật. Cơ thể của Joy Dasle còn nhẹ bẫng như không có trọng lượng, cứ thế ung dung nhảy lên tàu, động tác nhịp nhàng không có lấy một giây ngắt quãng, hơn nữa còn tính toán chuẩn xác, không hề có chút sai lệch nào.
Đây mới là cao thủ hàng đầu! Tuy tuổi đời còn trẻ nhưng hiện tại đã có được thành tựu thế này, xứng đáng được liệt vào hàng ngũ cao thủ.
Đáng tiếc là cậu ta không muốn gia nhập hải quân.
Ngày hôm sau, Trì Am thức dậy, nhận thấy các binh lính đều đối xử nhiệt tình với cô, hễ gặp mặt là chào hỏi thân thiết, không hề có vẻ xa cách lạnh nhạt như hồi đầu.
Chẳng mấy chốc Trì Am hiểu ra lý do vì sao họ lại đối xử tốt với mình như vậy.
Trên boong tàu đặc biệt chừa ra một chỗ trống, một binh lính thách đấu với Trì Am.
Sau hai tháng liên tục tu luyện, tu vi của Trì Am cũng dần dần khôi phục hơn phân nửa.
Cô tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”, đã trải qua việc tu luyện và lĩnh hội ở nhiều thế giới, nên kể cả chỉ trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, kiếm thuật của cô vẫn cao cường hơn rất nhiều người bình thường ở thế giới này. Chưa nói tới kiểm thuật, bởi vì cơ thể cô có thể thu nạp linh lực cho nên độ linh hoạt cũng hơn hẳn những người khác, nhờ vậy tối qua mới có thể dựa vào cá heo để vọt thẳng lên tàu.
Thế nên, ứng phó với đội hải quân chỉ biết mấy chiêu thức kiểm cơ bản và không có nội lực hỗ trợ, Trì Am có chút cảm tưởng như mình đang bắt nạt trẻ con vậy.
Sau khi nhẹ nhàng hạ gục mấy tay lính hải quân thách đấu, không còn ai dám thách đấu cô nữa, ngược lại bắt đầu quay sang nhờ cô chỉ dạy kiếm thuật.
Với tu vi hiện tại của Trì Am thì chỉ cho mấy người bọn họ vào chiều không thành vấn đề.
Trải qua càng nhiều thế giới, cô càng hiểu rõ điểm lợi hại của “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”, thậm chí còn cảm thấy Hỗn Nguyên Tâm Kinh không đơn thuần chỉ là thứ dùng để bắt quỷ và tráng kiện cơ thể mà còn là một công pháp của giới tu tiên.
Hỗn Nguyên Tâm Kinh chia làm hai phần, một phần là tu luyện tâm pháp, một phần là kiếm quyết, khi tâm pháp và kiếm quyết kết hợp lại với nhau mới có thể phát huy uy lực khổng lồ của nó. Vì môi trường địa lý đặc biệt nên thế giới này ở trong trạng thái rất nguyên sinh, linh lực cũng cũng vô cùng thuần túy và dồi dào. Đây cũng là lý do vì sao cô có thể tu luyện đến mức độ đó chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi.
Nếu cô được sống ở thế giới này lâu hơn một chút thì không biết cô còn có thể tu luyện đến mức độ nào.
Trong lòng Trì Am có chút chờ mong... nhưng mà với điều kiện tiên quyết là đừng bắt cô phải chết sớm.
Thời gian ban ngày Trì Am đều dành cho việc chỉ dạy kiếm thuật cho các binh lính, thậm chí ngay cả Edward Hill cũng tìm cô so chiêu.
Edward Hill vẫn không từ bỏ ý định muốn thuyết phục cô gia nhập hải quân.
Càng phát hiện thực lực của Trì Am, Edward Hill càng không muốn bỏ lỡ một nhân tài như vậy. Nếu quân đội sở hữu một người có võ lực cao cường như Trì Am thì sau này khi đối đầu với bọn hải tặc, phần thắng sẽ nghiêng về họ nhiều hon.
Người đội trưởng đội tuần tra này khiến Trì Am phải dở khóc dở cười.
Cô cảm thấy kỳ thực hiếm có ai có thể từ chối lời đề nghị của Edward Hill, bởi vì mục đích của người đội trưởng đội tuần tra này không phải là vì bản thân mà là vì loài người, vô cùng chính trực.
Chính vì anh ta không có tư lợi cho nên rất khó nảy sinh ác cảm với anh ta, ngược lại còn kính nể anh ta từ tận đáy lòng.
Đương nhiên Trì Am cũng có ý muốn qua lại thân thiết với đội trưởng đội tuần tra. Đằng nào thì sau khi về đảo Whale, có khả năng cô vẫn cần nương nhờ thế lực của những người này, vậy nên Trì Am cũng coi như tận tâm tận lực chỉ dạy cho họ.
Màn đêm lại buông xuống, khi mặt trắng nhô lên, chú cá heo có hình tia chớp trên đầu mừng rỡ lao lên khỏi mặt biển, nhảy múa dưới ánh trăng.
“Này Ares, lại tới tìm Joy hả?” Các binh lính đội tuần tra số 7 nhìn thấy cá heo liền thân thiết chào hỏi nó.
Trì Am từ khoang tàu đi ra, chào các binh lính xong, cô đi tới phía boong tàu, vén tóc ra sau đầu, buộc chặt quần áo rồi vọt lên lan can, bổ nhào xuống mặt biển.