Khi đó chúng sẽ hoàn toàn trở thành một “con người” thông minh kiểu khác.
Suy đoán này khiến nhân loại gần như tuyệt vọng. Loại "con người" tiến hóa thông minh này được hình thành dựa trên sự hy sinh không ngừng của con người.
Mặt trời chiều ngả về tây, đoàn xe dừng lại ở một thị trấn nhỏ.
Khi đoàn xe dừng lại thì mới phát hiện ra chiếc xe theo sau họ vẫn đang đi về phía trước.
Thấy trời sắp tới, nếu lỡ thị trấn này thì sẽ phải qua đêm bên ngoài, không có chỗ ẩn nấp, không thể tưởng tượng được việc qua đêm ở nơi hoang dã sẽ khủng khiếp như thế nào.
Đội trưởng đội xe Mạnh Tinh có lòng tốt bảo người đi theo cản chiếc xe đang tiếp tục đi tới kia.
Anh đích thân tới đó, vốn tưởng rằng người dám vào thành phố thu thập vật tư sẽ là Chiến Sĩ cuồng, nhưng khi đi tới thì anh lại phát hiện hóa ra chỉ có một người phụ nữ trẻ tuổi và một cậu bé xinh đẹp tầm tám chín tuổi.
Trên mặt Mạnh Tinh hiện lên vẻ kỳ lạ.
Vẻ mặt của những người đi theo đội trưởng cũng có vẻ kỳ quái, đội trưởng của bọn họ bình thường là một người khá tốt bụng, cho nên khi bọn họ tiến tới ngăn cản người ta cũng không có cảm giác gì, nhưng không phải tình huống này hơi kỳ quái sao?
Thấy họ cản xe mình, Trì Am trầm mặc đứng đó, hỏi lễ phép: "Xin hỏi có chuyện gì vậy?”
Mạnh Tinh lấy lại tinh thần, lập tức nói ra điều muốn nói, nói xong liền tỏ vẻ thành khẩn: "Cô gái, tôi không nói dối cô đâu. Chúng tôi thường xuyên tới đây thu thập vật tư nên rất quen thuộc với những con đường này. Nếu cô bỏ lỡ thị trấn này thì sẽ phải đi thêm ba tiếng nữa mới đến được thị trấn tiếp theo, mà giữa đường thì có mấy thôn làng hoàn cảnh kém lắm, không thể ngăn chặn sinh vật dị hình đầu, vì vậy cô nên nghỉ lại ở đây đêm nay thì hơn.”
Trì Am lộ vẻ kinh ngạc, sau đó nói với vẻ cảm kích: "Cám ơn anh, anh không nói thì tôi không biết đâu.”
Cô âm thầm dò xét người tự xưng là đội trưởng của đội Chiến sĩ cuồng Tinh Huy thuộc căn cứ Ánh Dương này. Anh ta có khuôn mặt vuông chữ điền, làn da ngăm đen, trên cổ hoa văn Chiến sĩ cuồng, trông có vẻ là một người tốt.
Trên đời này đã không còn mấy người tốt như vậy nữa.
Trì Am nói cảm ơn họ, sau đó lái xe đến một ngôi nhà hai tầng cách xa họ, quyết định sẽ ở lại đây tối nay.
Sau khi Tư Ngang xuống xe cùng cô liền liếc nhìn các thành viên của đội Chiến sĩ cuồng Tinh Huy rồi đi theo Trì Am vào nhà.
Sau khi Mạnh Tinh và những người bạn đồng hành trở về thì cảm giác kỳ lạ trong lòng họ vẫn còn vương vấn không tan.
"Đội trưởng, anh không cảm thấy bọn họ rất kỳ quái sao? Một người phụ nữ tuổi trẻ, một đứa bé, mà lại còn đều là người bình thường, làm sao lại dám đi lại bên ngoài thế chứ?" Phó đội trưởng Lý Trí hỏi.
Loại người bình thường thế này lúc bình thường đều ở trong căn cứ, tham gia vào việc xây dựng cơ sở hạ tầng của căn cứ, được nhận một số thực phẩm ít ỏi.
Mạnh Tinh cũng đồng ý: “Đúng là kỳ lạ thật, bọn họ trông rất sạch sẽ, đặc biệt là đứa trẻ kia, trông rất đẹp.” Nói đến đây anh lại nhớ tới cô con gái năm tuổi trong căn cứ, anh luôn mềm lòng với trẻ con.
Lý Trí biết đội trưởng lại tái phát bệnh cũ tiếp tục nói: "Thời đại bây giờ những người có thể giữ cho mình ngăn nắp sạch sẽ như vậy đều là những người có năng lực. Anh có để ý khí sắc trên mặt họ rất tốt, trạng thái thong dong thoải mái không, trông không sợ sinh vật dị hình như người bình thường. Vừa rồi nếu không phải anh cản họ lại thì có thể họ sẽ tiếp tục đi tiếp, rời khỏi chỗ này.”
Mạnh Tinh lại tiếp tục gật đầu, đầu óc Lý Trí luôn suy nghĩ được nhanh hơn anh, những gì anh ta nói đều đúng.
“Mặc dù họ là phụ nữ và trẻ em nhưng chúng ta cũng phải cẩn thận.” Cuối cùng Lý Trí kết luận.
Mạnh Tinh lại tiếp tục gật đầu: “Anh nói đúng, dù sao chúng ta cũng chỉ đi cùng đường với bọn họ, không có mâu thuẫn gì nên cũng không cần suy nghĩ nhiều.” Nói xong vỗ vai anh ta rồi rời đi.
Lý Trí bất đắc dĩ xoa trán, hy vọng đúng như lời đội trưởng nói, giữa họ sẽ không có mâu thuẫn gì.
Đương nhiên là toàn đội họ có đến ba mươi người, thực ra cũng không cần sợ hai người bọn họ.
Trì Am đã lắng nghe toàn bộ cuộc nói chuyện giữa hai người, nhận ra người đội trưởng kia thực sự là một người tốt thì không tiếp tục để ý đến họ nữa.
Dù sao thì sau ngày mai họ cũng sẽ đường ai nấy đi.
Trì Am thu dọn một căn phòng có thể ở, trải chiểu và khăn trải giường sạch sẽ mà họ mang theo rồi đi chuẩn bị bữa tối.
Cậu chủ nhỏ này rất khó hầu, trong tình huống có điều kiện thì tuyệt đối phải ăn đồ chín mới được, cậu không thích ăn những món bánh mì, bánh quy kia.
Chờ sau khi Trì Am bưng ra hai tô mì thì đột nhiên cảm thấy một làn gió lạnh thổi qua.
Cô quay đầu nhìn lại, phát hiện cậu chủ nhỏ đang cầm một chiếc quạt điện nhỏ chạy bằng năng lượng mặt trời thối về phía cô.
“Cảm ơn.” Trì Am vui vẻ ôm lấy mặt cậu thơm một cái.
Cậu cau mày đấy cô ra, không hài lòng với cách cô hôn lên mặt mình, cô đối xử với cậu như một đứa trẻ, mặc dù bây giờ cậu đúng là một đứa trẻ.
Trong làn gió quạt thổi phần phật, hai người đã ăn xong tô mì có vị khá ngon, sau đó thì đi tắm rửa chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đêm nay là một đêm rất yên bình.
Cho đến rạng sáng, các thành viên tuần tra ban đêm của đội chiến sĩ cuồng Tinh Huy vô cùng ngạc nhiên khi thấy thấy rằng đã một đêm trôi qua rất yên bình mà không có một cuộc tấn công nào của sinh vật dị hình, điều này thật sự rất khó tin.
“Chúng ta may mắn ghê!” Mạnh Tinh cảm thán: “Hi vọng vận may này sẽ tiếp tục cho đến khi chúng ta trở về căn cứ.”
Khi trời vừa rạng sáng, Trì Am cũng đã thức dậy.
Cô luyện kiếm trong phòng một lúc, cho đến khi anh chàng xinh trai trên giường dụi mắt tỉnh dậy, cô liền đi lấy nước rửa mặt cho cậu.
Trẻ con ngủ rất nhiều, mỗi lần Trì Am nhìn thấy cậu ngủ mơ màng, buổi sáng thức dậy với vẻ mặt mờ mịt thì lại bị sự đáng yêu của cậu làm run rẩy cả trái tim.
Khi Tư Ngang còn bé thật sự quá đáng yêu!
Trì Am hi vọng cậu sẽ không bao giờ lớn lên, cô tình nguyện nuôi cậu cả đời, đợi đến thế giới sau anh trở thành người lớn cũng được!
Đáng tiếc là anh chàng xinh trai không muốn như vậy, nếu nghe được tiếng lòng của cô thì chắc hẳn cậu sẽ rất tức giận.
Sau bữa sáng, bên ngoài vang lên tiếng các thành viên đội Chiến sĩ cuồng Tinh Huy chuẩn bị lên đường, Trì Am cũng kéo Tư Ngang ra ngoài, chuẩn bị lên đường.
Vừa ra cửa đã chạm mặt, một viên đạn lấy mạng bay đến trước mặt.
Bây giờ năm giác quan của Trì Am đã tăng lên một tầm cao, có thể nhìn rõ quỹ đạo của viên đạn. Cô vung tay lên giơ con dao găm chặn lại, “cạch” một tiếng, đánh trật viên đạn bay tới, viên đạn bắn vào bức tường.
Mấy bóng người đỏ rực lao tới từ bên cạnh, tấn công cô rất hung tàn, cho đến khi Trì Am đánh vào chỗ yếu của họ.
Thần sắc Trì Am âm u, thanh kiếm bên hông lập tức bay ra khỏi vỏ, ngăn chặn sự tấn công của những người này, đồng thời bảo vệ Tự Ngang đi đến chỗ bức tường, dùng đó làm làm cứ điểm, một mình cô ứng chiến.
Tình hình ở đây nhanh chóng thu hút sự chú ý của đội Chiến sĩ cuồng Tinh Huy.
Họ ngây ngẩn cả người. Ở thời đại bây giờ có thể nhiều nhất là nhân loại đấu với dị hình, ít khi gặp cảnh con người đấu với nhau. Bây giờ khi thấy hai bên đều là con người, họ bỗng chốc không biết phải giúp ai.
Đặc biệt là... cmn tất cả đều là phụ nữ! Một đấu ba!
"Uầy, người phụ nữ kia lợi hại ghê! Một chọi ba, vậy mà không hề kém hơn tí nào. Ba người phụ nữ kia lại còn là chiến sĩ cuồng nữa!" Mấy người đàn ông trong đội chiến sĩ cuồng Tinh Huy ngạc nhiên thốt lên.
Lý Trí chạy đến, sau khi thấy rõ tình huống bên kia anh ta cũng không nhịn được mà sửng sốt.
Anh ta chọc vào thắt lưng đội trưởng thì thầm: “Đội trưởng, những người phụ nữ mặc áo khoác da màu đỏ kia là thành viên của chiến đội Hoa Hồng ở căn cứ Tự Do.”
“Cái gì?” Mạnh Tinh giật mình trợn tròn mắt: “Tại sao đám phụ nữ chiến đội Hoa Hồng kia lại đến đây?”
"Ai mà biết.”
“Vậy thì chúng ta phải giúp ai đây?” Mạnh Tinh do dự. Đám phụ nữ của chiến đội Hoa Hồng ở căn cứ Tự Do làm việc độc đoán, nhưng cũng không dễ chọc vào. Ngay cả căn cứ Ánh Dương ở phía nam xa xôi cũng đã nghe đến tên chiến đội Hoa Hồng rồi.
Lý Trí nói thoải mái: "Đội trưởng, đừng lo lắng về chuyện đó.”
"Cái gì?”
"Bởi vì thắng bại đã rõ rồi.”
Mạnh Tinh nhìn qua lần nữa thì phát hiện ba người phụ nữ kia đã bị Trì Am đánh bại, mỗi người đều bị đá thẳng vào tường, động tác thô bạo đến mức khiến bức tường kia cũng phải rung chuyển.
Ba người phụ nữ nằm co quắp trên mặt đất, đầu chảy máu, thương tích không nhỏ, trong một chốc một lát cũng không đứng dậy được.
Má ơi, người phụ nữ này quá hung tàn! Cô ấy thực sự không phải là chiến sĩ cuồng sao?