Trì Am lại gần cậu, nhìn về phía màn hình quay phim. Lần này dị hình vây thành cũng tương tự như tình huống căn cứ Ánh Dương lúc trước bị vây thành, đây là trận chiến giữa con người và dị hình, bất kể phe nào thắng cũng đều phải trả cái giá đắt là thương vong thảm trọng. Chẳng qua con người chết một người sẽ giảm bớt một người, còn dị hình thì có khe nứt không gian liên tục bổ sung.
Trong tận thế này, con người dường như không thể nhìn thấy hy vọng tương lai.
Dù vậy, con người vẫn cố gắng sống sót.
“Lại như lần trước, là dị hình thể tiến hóa cấp B à?” Trì Am hỏi.
Tự Ngang ừ một tiếng, vừa suy nghĩ vừa nói: “Khi dị hình tiến hóa đến cấp B thì chúng cần thôn tính càng nhiều nhân loại thì mới có thể tiến hóa lên cấp A. Chỉ có số người trong căn cứ nhân loại cỡ lớn mới có thể thỏa mãn nhu cầu của chúng.”
Trì Am bóp ngón tay: “Vậy được rồi, cứ hợp tác như lần trước đi.”
Tư Ngang dừng lại, quay đầu nhìn cô, nhíu mày: “Không được!” Nhớ lại lúc đó cô bị dòng khí vụ nổ hất bay, trong lòng anh lại không thoải mái.
Trì Am cười tủm tỉm nói: “Từng có kinh nghiệm lần trước, lần này sẽ thành công hơn! Hơn nữa cho dù anh không tin tôi thì cũng phải tin tưởng chính anh chứ?” Người đàn ông này lúc nào cũng trông tự tin thong dong, Trì Am cảm thấy mình lấy lòng anh kiểu này không sai chút nào, thiếu niên trẻ trâu mà, nên dỗ dành thuận theo.
Đáng tiếc Trì Am phạm phải một sai lầm, cho dù là thiếu niên trẻ trâu thì tính cách cũng ổn định hơn bé trai một chút, không dễ dỗ như trước đâu.
“Được rồi được rồi, cứ quyết định thể đi! Anh phải tin tôi, được không?” Nói đoạn, Trì Am nâng mặt cậu lên, hôn lên hai bên má của cậu một cái.
Đang dỗ con nít đấy à? Cậu càng bất mãn hơn nữa!
Trì Am không ngừng cố gắng, lại hôn thêm mấy cái, nhưng không chịu hôn lên môi cậu.
Cuối cùng sau khi Trì Am đã thuyết phục được cậu, quay lại thì thấy Phương Lạc Chương sững sờ nhìn mình, cả người lượng cứng lại không có một chút phản ứng nào.
Cô âm thầm buồn cười, không biết cậu ta lại suy nghĩ cái gì. Có những lúc nhìn phản ứng của cậu ta rất thú vị, khiến Trì Am càng khẳng định trước khi xuyên việt, chắc chắn người này vẫn là một đứa trẻ chưa lớn lên, cực kỳ đơn thuần.
Phương Lạc Chương hỗn độn nhìn họ. Cậu ta chưa bao giờ nghĩ tới quan hệ của họ lại là như vậy.
Đương nhiên bỏ qua chuyện này, cậu ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được thế giới này lại có người thích Tư Ngang... Không không không, cậu ta mà cũng thích người khác ư? Chẳng phải cậu ta sẽ độc thân đến khi chết già hay sao? Chẳng lẽ ký ức trong quá khứ của mình đều là giả dối?
Đến khi Phương Lạc Chương nhìn thấy trận chiến đấu kế tiếp của Trì Am, cùng với lúc họ cùng nhau hợp tác tiêu diện thể tiến hóa cấp B trong đám dị hình, cậu ta lập tức bị kinh diễm. Nếu không tận mắt chứng kiến thì sẽ không biết trên thế giới này lại có người khiến người khác rúng động đến thế.
Sự cường đại của cô khiến mọi người tin cậy cô từ tận đáy lòng, không thể dời mắt khỏi cô.
Dường như cậu ta đã hiểu được tại sao Tư Ngang, người vốn chủ định sẽ cô độc cả đời lại thích cô ấy rồi.
Đương nhiên cậu ta càng không hiểu, người tên là Trì Am này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Cô ấy thật sự không phải là người xuyên việt ư?
Lần này có đủ kinh nghiệm, Trì Am gần như thong dong rời đi, thong dong quay lại, phấy ống tay áo không dính một hạt bụi.
Cũng như chiến trường ở căn cứ Ánh Dương lần trước, trước mắt bao người, Trì Am lại thể hiện sự tồn tại trước mặt toàn bộ nhân loại trong căn cứ Hy Vọng. Trong loạn thế, sự sùng bái của nhân loại đối với cường giả càng thêm rõ ràng, cô gần như trở thành thần tượng của toàn bộ nhân loại trong căn cứ Hy Vọng.
Đến khi thể tiến hóa cấp B kia bị nổ thành một đồng thịt nhầy, Trì Am cười tủm tỉm rời khỏi chiến trường, giao toàn bộ công việc còn lại cho quân đội và Chiến sĩ cuồng trong căn cứ Hy Vọng.
Lần này dị hình bao vây căn cứ Hy Vọng chỉ kéo dài trong nửa ngày đã thất bại do sự can thiệp của nhóm Trì Am, cho nên căn cứ Hy Vọng bị thiệt hại không nhiều, tình hình thương vong của nhân loại cũng không lớn, không xuất hiện cảm giác mệt mỏi tuyệt vọng.
Sau khi đám dị hình như kẻ trốn người chết, cổng căn cứ mở ra, Tướng quân Tư dẫn theo các thân vệ ra ngoài nghênh đón cháu trai của ông.
Trì Am tò mò nhìn Tướng quân Tư đi tới. Ông ấy mặc quân trang phẳng phiu, khuôn mặt lạnh lùng, có lẽ là vì tiến hóa gen nên trông ông ấy vẫn chưa đầy năm mươi tuổi, thân thể cao lớn vạm vỡ, ngũ quan cực kỳ giống với Tư Ngang, là một người đàn ông trung niên cực kỳ có sức hút.
Tướng quân Tư là một chiến sĩ cuồng.
“Ông nội, cháu đã về rồi.” Tư Ngang nói với Tướng quân Tư.
Nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt của Tướng quân Tư. Ông vỗ vai cậu, nói: “Cháu có thể bình an trở về, ông rất vui mừng.” Sau đó ông quay sang nhìn Trì Am, ánh mắt càng ôn hòa, nói: “Đây là Am Am đúng không? Tiếu Ngang đã nhắc đến cháu với ông rồi, lúc nãy cảm ơn cháu.”
Trì Am cười nói: “Lần đầu gặp mặt, sau này phải quấy rầy ông rồi ạ.”
“Có gì đâu mà quấy rầy với không quấy rầy, sau này cứ việc coi nơi này là nhà cháu.” Giọng của Tướng quân Tư càng ôn hòa.
Những người chung quanh đi theo Tướng quân Tư đến đây đều cho rằng vì sức mạnh của Trì Am cùng với lúc nãy cô đã giải quyết thể tiến hóa cấp B giúp căn cứ Hy Vọng nên mới nói giọng dịu đi, lại không biết Tướng quân Từ đây là nhìn thấy cháu dâu, càng xem càng hài lòng, chỉ hận cháu trai mình không cưới người ta ngay lập tức.
Đoàn người trò chuyện ngắn gọn mấy câu rồi vội vàng tiến vào căn cứ.
Mặc dù rất vui vẻ vì cháu trai bình an trở về nhưng Tướng quân Tư vẫn còn rất nhiều công việc, chỉ có thể đi xử lý việc trong căn cứ trước, kêu người đưa họ về nhà họ Tư trong căn cứ.
Phương Lạc Chương lúng túng đi theo sau lưng họ, vẻ mặt sùng bái nhìn Trì Am.
Cậu ta quyết định người mà mình sùng bái nhất trong thế giới này là Trì Am, nào là người xuyên việt, người trùng sinh, trùm phản diện hay vua dị hình gì đó đều dẹp hết sang bên đi.
Cuối cùng Phương Lạc Chương được họ đưa đến nhà họ Tư, trở thành một trong các đầu bếp của nhà họ Tư.
Phương Lạc Chương cực kỳ vui vẻ. Cậu ta chưa bao giờ biết ơn trước kia cha mẹ đã ép mình phải học nấu ăn để kế thừa sự nghiệp của gia tộc đến thế, giúp mình có tay nghề nấu ăn giỏi thì mới có thể tiến vào nhà họ Tư.
Đương nhiên, lần này cậu ta tiến vào nhà họ Tư không phải là để ôm đùi Tư ma vương, mà là muốn ôm đùi Trì Am.
Có đường tắt nào tốt hơn là lấy lòng vợ của Tư ma vương, vừa có vũ lực mạnh mẽ lại vừa có thể kiềm chế Tư ma vương chứ? Lấy lòng Trì Am có quá nhiều ích lợi, Phương Lạc Chương rất vui vẻ, sau này làm đầu bếp, nấu cơm cho cô cả đời cũng sẵn lòng.
Sau khi họ vào nhà họ Tư, vừa ngồi xuống uống chén trà thì đã có người tìm đến.
Người đến là người trong viện nghiên cứu của căn cứ Hy Vọng.
Dẫn đầu là một người phụ nữ trẻ tuổi lạnh lùng, đeo mắt kính gọng kim loại trên mặt, tăng thêm vẻ lạnh lùng diễm lệ cho gương mặt vốn đã xinh đẹp của cô ấy, vóc dáng cao gầy mảnh khảnh, mang một đôi giày cao gót nhọn bước đi, tay xách túi công văn. Ai không biết còn tưởng đó là nhân viên văn phòng đô thị trước tận thế, cực kỳ có khí thế.
Trên thực tế, cô ấy đến để tìm Tư Ngang.
Khi thấy Trì Am và Phương Lạc Chương đi theo Tự Ngang trở về, ánh mắt cô ấy lướt qua hai người, bắn ra ánh nhìn đầy bén nhọn.