Khi hai người chuẩn bị lên giường ngủ, cứ như thể để trả thù hành vi chạy trốn của Trì Am lúc nãy, tranh thủ lúc cô không chú ý, anh ra sức cắn lên miệng cô.
Trì Am cũng không thể đánh anh bay ra được, cậu bé xinh đẹp thế này, lỡ đánh hư mất thì sao?
Sau khi hôn đủ rồi, cậu chủ nhỏ mới vui vẻ được một chút, cuối cùng bỏ qua vụ này.
Hôm sau, Trì Am còn chưa tỉnh dậy thì đã bị đánh thức bởi thiếu niên trẻ trâu đè lên người mình.
Anh cắn môi cô, nhìn nó biến thành màu đỏ au, sau đó vuốt ve mặt cô nói: “Tôi phải tới phòng nghiên cứu, nếu cô nhàm chán thì đi giúp ông nội làm việc, đừng tự tiện dụ dỗ đàn ông, phụ nữ cũng không được, biết chưa?”
Trì Am: “...”
Khi Trì Am hơi tỉnh táo được một chút thì thấy thiếu niên mặc áo blouse trắng vừa người đứng trước giường, không khỏi nhìn anh chằm chằm.
Anh ngạo mạn liếc cô một cái, cài kỹ cúc áo trên cùng của cổ áo sơ mi, xách túi văn kiện rời đi.
Trì Am nhìn theo bóng lưng anh rời đi trong ánh nắng ban mai, không nhịn được buồn cười. Hiện giờ trời còn chưa sáng mà anh đã vội vã tỉnh dậy đi viện nghiên cứu, đây là ước gì mau chóng đi nghiên cứu cách khiến mình trưởng thành à?
Sau khi phát hiện đã hết buồn ngủ, Trì Am cũng đứng dậy, xách kiếm đi đến sân trống trong biệt thự luyện kiếm.
Người trong biệt thự đều dậy rất sớm, Tướng quân Tư vừa xuống lầu, xuyên qua cửa sổ sát đất thấy Trì Am đang luyện kiếm trong sân.
Thím Tôn bưng bữa sáng đến cho ông, vui vẻ nói: “Ông chủ, nghe nói hôm qua dị hình vây thành, chính là cô Trì và cậu chủ đã cùng nhau giết chết thể tiến hóa kia, kiếm thuật của cô Trì cực kỳ lợi hại. Hôm nay lúc tôi ra ngoài mua thức ăn thì nghe thấy rất nhiều người đang bàn tán về cô ấy.”
Tướng quân Tư từ tốn nói: “Kiến thuật của con bé đúng là rất lợi hại, hôm qua nếu không nhờ con bé mạo hiểm xông vào bầy dị hình thì e rằng căn cứ Hy Vọng cũng đã bị thiệt hại nặng nề như những căn cứ từng bị dị hình theo dõi rồi.”
Thím Tôn hít vào một hơi, sau đó vô cùng vui sướng. Thế giới nguy hiểm này, chỉ có người thực lực mạnh mẽ thì mới có thể bảo vệ mọi người tốt hơn, sau này căn cứ Hy Vọng có một cao thủ kiếm thuật, sự an toàn của người trong căn cứ sẽ càng được bảo đảm.
Hơn nữa cậu chủ của họ đã trở lại, sau này căn cứ Hy Vọng sẽ phát triển càng ngày càng tốt.
Khi Tướng quân Tư ăn bữa sáng xong đi ra ngoài, Trì Am vẫn đang luyện kiếm.
Sau khi mặt trời lên giữa không trung, Trì Am mới dừng lại.
Đợi đến khi cô về phòng tắm rửa rồi xuống lầu, thím Tôn bưng bữa sáng lên cho cô, vẻ mặt hiền lành đến mức nghiễm nhiên đã coi cô như con mình.
Cha mẹ Tự Ngang qua đời sớm, Tướng quân Tư lại là một quân nhân thiết huyết, cả ngày bận bịu việc trong quân đội, rất ít khi ở nhà, người chăm sóc cho Tư Ngang là vợ chồng thím Tôn. Vợ chồng họ không có con, coi Tư Ngang như con của mình, ánh mắt nhìn Trì Am cũng như đang nhìn con dâu.
Sau khi ăn sáng xong, Trì Am lập tức dẫn theo Phương Lạc Chương đi dạo trong căn cứ.
Căn cứ Hy Vọng này là đại bản doanh của Tư Ngang. Trì Am cảm thấy sau này có lẽ mình sẽ sống ở đây trong thế giới này, đương nhiên phải làm quen với hoàn cảnh trước, nhân tiện nhìn xem có thể tìm được cha mẹ của nguyên chủ trong căn cứ này hay không.
Cô vẫn chưa quên nguyện vọng của nguyên chủ.
Khu vực phía bắc, ngoại trừ căn cứ Hy Vọng ra vẫn còn mấy căn cứ loại nhỏ. Sau khi tận thế ập đến, không biết cha mẹ nguyên chủ có thể may mắn thoát được một kiếp hay không, mà sau khi tránh thoát, họ lại sinh sống ở đâu.
Đều cần Trì Am đi tìm kiếm.
Trì Am cảm thấy đây không phải là chuyện khó. Bây giờ đã đến căn cứ Hy Vọng rồi, với biểu hiện của cô hôm qua, chắc hẳn căn cứ Hy Vọng sẽ rất vui lòng giúp cô chuyện này.
“Chị Trì, căn cứ Hy Vọng này cũng đỉnh thật đấy.” Nhìn khu chợ náo nhiệt, Phương Lạc Chương cảm khái.
Một đường từ năm tới bắc, mặc dù Phương Lạc Chương may mắn sống sót, nhưng thứ gì nên thấy thì đều thấy hết rồi, nhân loại trong căn cứ sống cuộc sống thể nào, thực ra cậu ta đều thấy rõ, càng không cần phải nói tới những căn cứ nhỏ khác, quả thực có thể gọi là ăn bữa nay lo bữa mai, cũng chẳng trách bao nhiêu người muốn tiến vào căn cứ lớn chỉ vì mong nhận được sự che chở tốt hơn.
“Tướng quân Tư là một người tốt, trước tập thể danh tiếng của ông ấy đã rất tốt rồi, rất nhiều dân chúng đều tín nhiệm ông ấy.” Trì Am nói.
Nghe vậy, Phương Lạc Chương không nhịn được nhìn cô, âm thầm suy nghĩ câu nói này, phát hiện Trì Am quả nhiên là dân bản xứ của thế giới này. Nhưng mà, nếu cô ấy là người trong thế giới này thì tại sao chưa từng đề cập tới sự tồn tại của cô ấy? Sở hữu kiếm thuật lợi hại nhường này thì đáng lẽ phải trở thành nhân vật tỏa sáng trong tận thế mới đúng, giống như Đào Vi Lan.
Một căn cứ phát triển có tốt hay không, cứ nhìn mức sống của người thường trong căn cứ là biết.
Mức sống của người thường không căn cứ Hy Vọng không tệ, mặc dù ăn mặc ở đi lại có lẽ không bằng trước tận thế, nhưng cũng đủ ấm no, lại thêm vật tư coi như thừa thãi cùng với vũ khí kiểu mới liên tục được nghiên cứu chế tạo, nhu cầu ấm no cơ bản cùng sự an toàn đều được bảo đảm, đã tốt hơn những căn cứ khác rất nhiều.
Trận dị hình vây thành hôm qua xảy ra trong thời gian quá ngắn, mới được nửa ngày thì đám dị hình đã bị nổ tung, căn cứ Hy Vọng hoàn toàn không bị tổn thất, không chỉ không đả kích đến người trong căn cứ Hy Vọng mà ngược lại càng khiến họ phấn khởi hơn.
Suốt chặng đường, hai người đều nghe thấy những người đang bận rộn xây dựng căn cứ bàn tán về chuyện dị hình vây thành hôm qua, nhắc đến nhiều nhất vẫn là chuyện Trì Am và Tư Ngang hợp tác với nhau tiêu diệt thể tiến hóa, quả thực tôn sùng hai người là anh hùng.
Một người là cháu trai của người quản lý căn cứ, một người là cao thủ kiếm thuật, sự tồn tại của họ khiến nhân loại trong căn cứ cực kỳ cảm thấy an tâm.
Nghe một lát, Trì Am biết ngay là có người chuyên môn tung tin tức ra, mục đích là để trấn an lòng người, làm việc rất tốt.
Hai người đi dạo mấy vòng, sau đó Trì Am đến tòa nhà làm việc của chính phủ.
Nơi này cách cổng căn cứ không xa, ngồi xe điện đến đó mất hai mươi phút. Trong tòa thành này có rất nhiều xe điện không gây ô nhiễm, đều là sử dụng năng lượng mặt trời, do đó có thể thấy được khoa học kỹ thuật của thế giới này tiên tiến hơn thế giới hiện thực của Trì Am rất nhiều.
Sau khi đến tòa nhà hành chính, Trì Am vừa báo tên thì đã thấy phó quan của Tướng quân Tư đích thân đi xuống đón cô.
“Sau này cô Trì đến đây thì cứ nhắn tin cho tôi là được, không cần chờ đâu.” Phó tướng nhiệt tình nói.
Trì Am ừ một tiếng, hỏi: “Ông Tư đang bận à?”
“Lúc nãy mới tiếp mấy người của chiến đội trong căn cứ, bây giờ đã không còn bận nữa rồi.”
Bước vào văn phòng của Tướng quân Tư, quả nhiên nơi này không có người.
Thấy Trì Am đến, vẻ mặt ông dịu đi, hỏi: “Am Am có chuyện gì à?” Nghĩ tới cháu trai, ông hỏi tiếp: “Có phải Tiểu Ngang không rảnh bầu bạn với cháu nên thấy nhàm chán...”
“Không phải ạ!” Trì Am lập tức xua tay, cô không muốn gặp rắc rối đầu: “Ông Tư, cháu đến đây là muốn nhờ ông giúp cháu một tay.”
Trì Am nói cho ông biết thân thế của mình, sau đó lại kể đến trước tận thế, cha mẹ ruột đang tìm kiếm mình cùng chuyện cô lên phía bắc để tìm cha mẹ, cuối cùng nói: “Ông Tư, cháu muốn phiền ông giúp cháu tìm cha mẹ, xem thử họ có trong căn cứ Hy Vọng không.”
“Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi, cháu yên tâm, ông sẽ kêu người đi làm.” Nói đoạn, ông quay lại ra lệnh cho phó quan một tiếng.
Phó quan nhanh chóng chạy đi xử lý chuyện này.
Trì Am cảm ơn sự giúp đỡ của Tướng quân Tư, sau đó không tiếp tục quấy rầy ông nữa mà dẫn Phương Lạc Chương rời đi.
Sau khi trở lại biệt thự, Trì Am tiếp tục tu luyện, Phương Lạc Chương thì đi làm thân với vợ chồng thím Tôn, cố gắng hòa nhập vào nhà họ Tư. Cậu ta trẻ trung khỏe mạnh, vừa lúc có thể giúp vợ chồng thím Tôn làm công việc cần thể lực, cũng rất phù hợp.
Buổi tối, hai ông cháu Tướng quân Tư cùng nhau về nhà.
Sau khi ăn bữa tối xong, Tướng quân Tự quan tâm hỏi thăm tình hình cháu trai trở về viện nghiên cứu.
“Rất tốt ạ.” Tư Ngang chỉ trả lời mấy chữ ngắn gon.
Nhớ đến năng lực của cháu mình, Tướng quân Tư không quá lo lắng.
Mặc dù lần này Tư Ngang rời đi gần nửa năm, dẫn tới mấy dự án nghiên cứu qua tay anh trong viện nghiên cứu bị gián đoạn, nhưng những nghiên cứu khác trong viện nghiên cứu thì có tiến triển không kém. Hơn nữa Tư Ngang đã nắm giữ toàn bộ viện nghiên cứu rồi, hoàn toàn sẽ không khiến nó xuất hiện sơ suất quá lớn, cho dù cơ thể của anh thu nhỏ thì cũng không ảnh hưởng tới những thứ khác.
Sau mấy ngày trở về, Tư Ngang nhanh chóng chỉnh đốn lại toàn bộ viện nghiên cứu. Dưới sự tiếp nhận của anh, công việc trong viện nghiên cứu đã khôi phục lại như trước kia trong thời gian ngắn, đồng thời lấy lại lòng tin đã bị dao động trong suốt nửa năm anh vắng mặt, thô bạo đá hết những thế lực đã nhúng tay vào viện nghiên cứu của anh.
Đây là viện nghiên cứu của anh, ở nơi này anh chính là vua, ngay cả Tướng quân Tư cũng không thể nhúng tay vào, huống chi là người ngoài.
Những kẻ tranh thủ lúc anh vắng mặt mà thờ tay vào viện nghiên cứu đều phải chịu khổ, tâm trạng thật sự không vui, nhưng dù bất mãn đến mấy thì cũng không ai dám đối nghịch với Tư Ngang. Không thấy ngay cả Tướng quân Tư cũng không quan tâm à?
Sau khi xử lý sạch sẽ những chuyện này, Tư Ngang bắt đầu chú tâm vào nghiên cứu, gần như toàn bộ thời gian đều ngâm mình trong đó. Nếu không phải nhà họ Tự còn có Trì Am thì anh gần như không muốn trở về, về nhà đương nhiên là để ngủ cô... mặc dù lúc này anh không thể làm gì, nhưng ôm ngủ cũng được.
Thấy anh nghiên cứu cả ngày lẫn đêm, Trì Am thuận miệng hỏi cậu đang nghiên cứu cái gì.
“Nghiên cứu thuốc có thể giúp tôi mau chóng lớn lên.” Anh nhìn cô bằng ánh mắt thâm trầm.
Trì Am: “...”
Trong lúc bận rộn, không lâu sau bên phía Tướng quân Tư đã truyền đến tin tức của cha mę Trì Am.