Khi thấy người bước vào nhà, Trì Am và Phương Lạc Chương đều không nhịn được mà hít vào một hơi.
“Tư Ngang?” Trì Am đờ đẫn kêu một tiếng.
Thiếu niên thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi ừ một tiếng, đôi mắt màu tím sẫm nhìn lướt qua cô và Phương Lạc Chương.
Phương Lạc Chương lặng lẽ xê dịch mông, ngồi cách xa Trì Am một chút. Sau một khoảng thời gian chung sống, cậu ta đã phát hiện tính chiếm hữu của Tư ma vương mạnh đến mức nào, không thể chịu được có người quá gần gũi với Trì Am. Mà tính cách này của anh chỉ thể hiện trên người Trì Am, những người khác trong mắt anh cứ như thể chẳng là cái đinh gì.
Tốt lắm, rất có phong thái của đại ma vương.
Sau đó Phương Lạc Chương tiếp tục lặng lẽ quan sát anh, tựa như đang nhìn một kỳ tích.
Mặc dù biết thực tế Tư Ngang đã là người trưởng thành, nhưng khi thật sự thấy anh tốn mấy ngày đã lập tức lớn lên mấy tuổi, vóc dáng cũng nhổ giò thật cao, từ một cậu nhóc lùn biến thành vóc dáng cao, vẫn cảm thấy thật khó tin.
Con người nhổ giò trong thời gian ngắn như thế, xương khớp, cơ bắp, gân cốt sẽ bị kéo giãn ở mức độ khác nhau, chẳng lẽ không đau đớn sao?
E rằng ngoài đương sự, sẽ không ai cảm nhận được nỗi đau trong đó.
Trì Am cũng vậy, lúc trước khi Tư Ngang từ một cậu bé trưởng thành thiếu niên, cô đang hôn mê nên không nhìn thấy. Đến khi cô bị Tư Ngang đánh thức thì mọi chuyện đã kết thúc.
Trì Am khó tin nhìn anh: “Mấy ngày nay anh chạy đi lo làm chuyện này hả?”
Có cần thiết phải liều mạng đến thế không?
“Đúng. Tiếc rằng dược hiệu không tốt nên không thể khôi phục đến tuổi 28.” Khuôn mặt cậu thiếu niên đã hiện lên đường nét của người thanh niên lộ vẻ bất mãn, xem ra thí nghiệm lần này vẫn không thành công.
Đối với cậu chủ Tư theo đuổi sự hoàn hảo mà nói, đây là một sự thất bại, cho dù phát hiện ý nghĩ của mình là đúng, anh vẫn không tài nào vui vẻ nổi.
Rốt cuộc anh mong muốn khôi phục 28 tuổi đến mức nào thế?
Trong lòng Trì Am đau buồn: “Lớn chậm thôi, tôi thật sự không chê anh đâu.”
Bé trai của cô, thiếu niên của cô… Híc híc, không còn nữa rồi! Thật đau lòng!
Tư Ngang híp mắt nguy hiểm nhìn cô, cười lạnh: “Cô có ý đồ gì còn tưởng tôi không biết hả? Tỉnh lại đi.” Nói rồi, cậu trực tiếp túm cổ tay cô, kéo cô về phòng.
Ngày mai mới xuất phát, đêm nay có thể làm chút gì đó.
Phương Lạc Chương ngơ ngác ngồi đó nhìn Tư ma vương lôi vợ mình đi, sau đó không nhịn được mà sờ cằm.
Không biết kiếm thuật của Trì Am so sánh với Tư Ngang 28 tuổi thì thực lực của ai mạnh hơn nhỉ?
Có điều nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hiện tại chắc chắn thực lực của Trì Am mạnh hơn. Tư ma vương có thể áp chế được cô vợ lợi hại như thế không? Phương Lạc Chương nhớ tới bao nhiêu fans cuồng từng la hét Tư ma vương mạnh đến mức không có địch thủ, nào là vua dị hình, nữ trùng sinh, kẻ xuyên việt đều đứng sang một bên, không nhịn được lại bắt đầu nghi ngờ lai lịch của Trì Am.
Người lợi hại cỡ này, chắc hẳn sẽ không có chuyện vô danh, chẳng lẽ thật sự không phải là xuyên việt sao?
…
Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đã có đầy đủ năng lực nào đó, hơn nữa khả năng duy trì không kém chút nào.
Đương nhiên Trì Am còn chưa điên rồ đến mức đó, cực kỳ kiên quyết giữ vững liêm sỉ và điểm mấu chốt cuối cùng, hai người chỉ ở trên giường càn quấy một lát rồi bắt đầu nhắc tới chuyện lên đường đến căn cứ Đào Nguyên.
“Khi đó đón cha mẹ tôi trước rồi lại đến thành phố S tìm kết tinh, hay là đến thành phố S trước rồi đi vòng về căn cứ Đào Nguyên?” Trì Am hỏi anh.
Tư Ngang kéo tay cô đến trước mặt mình, vừa cắn vừa nói: “Đến thành phố S trước, nơi đó có khả năng tồn tại nguy hiểm.”
Nhìn dấu răng trên cổ tay, lông tơ trên người Trì Am đều dựng đứng hết lên, rốt cuộc anh chàng này đói khát cỡ nào thế? Cô nhìn chằm chằm anh: “Anh cầm tinh con tuất đấy hả?”
Anh lạnh lùng liếc xéo cô, đổi cắn thành hôn, hôn lên vết cắn do anh tạo ra, vừa mờ ám vừa dịu dàng.
Cuối cùng đè cô dưới thân, hôn từ mặt cô xuống bên dưới, nói một câu áp chế sự chống cự của cô: “Ngoan một chút, bằng không tôi không ngại dùng thuốc với cô đâu.”
Trì Am khó tin nhìn cậu: “Dùng thuốc gì?”
Anh cười rộ lên, đường cong trên môi xinh đẹp cực kỳ, lại cho người ta cảm giác lãnh khốc đen tối: “Tôi biết chỉ dựa vào vũ lực thì bây giờ tôi không đánh lại cô…”
Trì Am rụt rè ừ một tiếng, cực kỳ sung sướng.
Cuối cùng cũng có một thế giới vũ lực của cô mạnh hơn anh chàng này, cảm ơn thiết lập của thế giới này.
“Nhưng trên người tôi có rất nhiều thuốc, khiến người ta mất hết sức lực trong vòng mấy phút thì vẫn làm được.” Anh nói tiếp, đôi môi chuyển sang vòng một của cô, ngậm lấy hạt đậu đỏ trên cùng.
Trì Am: “…”
Hôm sau khi tỉnh dậy, Trì Am không nhịn được mà che mặt, không muốn nhớ lại chuyện tối qua.
Dường như trên người cô vẫn còn sót lại dấu vết sung sướng và ái muội do anh tạo ra, khiến người ta không nhịn được vừa yêu lại vừa hận cậu.
Quả nhiên mỗi một thế giới, người đàn ông này đều có chiêu trò mới. Thế giới này mặc dù trông anh rất gà, nhưng có một bộ óc thông minh, năng lực học tập càng mạnh, chỉ có những gì cô không tưởng tượng được chứ không có gì mà anh không làm được.
Khi cô tỉnh dậy, thiếu niên kề sát sau lưng cô ngủ thò tay kéo cô vào lòng mình, vùi mặt sau cổ của cô, nói giọng ú ớ: “Còn sớm mà, ngủ tiếp…”
Trì Am nhìn sắc trời hơi hửng sáng, không chống lại được sắc đẹp của người nào đó, đành nhắm mắt lại ngủ nướng một chút.
Đến khi hai người rời giường thì trời đã sáng choang, mặt trời dâng lên từ chân trời, ánh nắng rực rỡ.
Hai người ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, lập tức thấy Phương Lạc Chương, Tướng quân Tư đều ở trong nhà, ngoài ra còn có ba trợ lý của viện nghiên cứu, hai nam một nữ, người nữ là Nghê Hi.
Lần này họ lên đường xuất phát đi đến căn cứ Đào Nguyên, ngoài việc đi đón người thì còn có nhiệm vụ, cho nên ba trợ lý của viện nghiên cứu mà Tư Ngang dẫn theo đều là người mà anh tín nhiệm, tiện cho việc thu thập kết tinh.
Ngoài ra, Tướng quân Tư còn phái một tiểu đội hai mươi binh lính cho họ, đều là Chiến sĩ cuồng.
“Đi bình an, về bình an, ông chờ các cháu trở về.” Tướng quân Tư vỗ lên vai cháu trai.
“Vâng, bọn cháu sẽ trở về bình an.” Tư Ngang hứa hẹn.
Sau khi ăn sáng xong, họ lập tức khởi hành.
Đoàn xe của họ trà trộn vào đám người rời khỏi tòa thành để thu thập vật tư, không đáng chú ý. Sau khi ra khỏi căn cứ không lâu, họ lập tức tách rời khỏi đám đông, tiến về phía thành phố S.
Phương Lạc Chương lái xe, Nghê Hi ngồi vào ghế lái phụ, Tư Ngang và Trì Am ngồi hàng ghế sau, thỉnh thoảng xích lại gần cùng nhau xem tình huống mà robot ong gửi về, nhỏ giọng thảo luận.
Phương Lạc Chương và Nghê Hi ngẫu nhiên nhìn họ qua gương chiếu hậu, khi phát hiện hành động của đối phương, tầm mắt của hai người va chạm giữa không trung, sau đó Phương Lạc Chương cười với Nghê Hi, nụ cười cực kỳ ngô nghê khờ khạo.
Nghê Hi đẩy gọng kính, giả vờ như không có chuyện gì dời mắt sang chỗ khác.
Quá ngốc, không đành lòng nhìn tiếp.
Phương Lạc Chương lại không cảm nhận được đối phương chê mình ngốc, liên tục quan sát đối phương bằng ánh mắt tự cho là bí ẩn, nhưng thực tế đã bị phát hiện.
Nghê Hi không hề dao động.
Buổi trưa, họ chọn một thôn ven đường để nghỉ chân.
Phương Lạc Chương phụ trách nấu ăn cho mọi người, đây cũng là nguyên nhân mà Trì Am dẫn cậu ta đi cùng. Cho dù ra ngoài thì cũng không thể khiến cái bụng của họ chịu thiệt thòi được. Đối với chuyện này, Tư Ngang cực kỳ tán thành, ngoài quãng thời gian chạy trốn, chất lượng cuộc sống của cậu chủ Tư luôn ở mức cao, cho dù ở tận thế cũng vậy.