Tư Ngang đích thân đi cùng cô.
Nơi gặp mặt mà ông Trần thu xếp là ở nhà họ Trần.
Cũng không còn cách nào khác. Sau tận thế, lương thực trở thành thứ quan trọng nhất, không có lương thực thì một căn cứ sẽ không thể phát triển, cho nên đối với các nhân viên chuyên về kỹ thuật nông nghiệp, mỗi căn cứ đều cực kỳ coi trọng. Sau khi cho các nhân tài nghiên cứu khoa học làm đăng ký, căn cứ Đào Nguyên đã bắt họ ký tên vào một tờ giấy tương đương với bản hợp đồng bán thân cả đời, trói buộc họ trong căn cứ.
Căn cứ trông chừng quá gắt gao, gần như có thể nói là hạn chế tự do thân thể của họ, muốn xin ra ngoài là điều bất khả thi.
Cho nên ông Trần cùng lắm chỉ có thể mượn cớ là mời họ đến nhà mình.
Lúc Trì Am và Tư Ngang đến nhà họ Trần thì thấy hai vợ chồng trung niên đang ngồi trò chuyện với bà Trần.
Trì Am nhìn họ, trái tim nhảy dựng lên.
Họ đúng là cha mẹ của cô, giống hệt cha mẹ cô trong thế giới hiện thực.
Hoặc là nói, bất kể cô xuyên việt tới thế giới nào, chỉ cần xuyên thành nguyên chủ có cha mẹ thì bình thường, ngoại hình của họ sẽ không khác cha mẹ ở thế giới hiện thực của cô là bao. Điều này cũng khiến cô rất khó nảy sinh cảm giác xa lạ đối với họ, thậm chí đôi khi Trì Am sẽ có ảo giác thực tế những người mà cô xuyên vào đều là chính mình.
Cô chỉ xuyên vào trong thân thể của mình mà thôi.
Lúc nhìn thấy Trì Am, vợ chồng nhà họ Trì cũng rất kích động. Không cần xét nghiệm ADN, họ đã biết đây là con gái mình.
Ngoại hình của Trì Am rất giống mẹ Lâm Tú Nhã, đôi mắt và đôi môi giống cha Trì Tĩnh.
Lâm Tú Nhã ôm đứa con gái đánh mất mười mấy năm khóc rống lên, Trì Tĩnh cũng hai mắt rưng rưng, cực kỳ vui mừng.
Cảnh tượng này khiến vợ chồng ông Trần cảm khái không thôi. Sau tận thế, nhân loại ăn bữa nay lo bữa mai, mỗi ngày đều có nhân loại mất mạng, một nhà đoàn tụ đã trở thành hy vọng xa vời, huống chi là tìm được con cái đã mất tích mười mấy năm? Cảnh tượng cốt nhục đoàn viên hiếm hoi này khiến người ta vô cùng cảm động.
Sau khi dỗ dành người mẹ đã lâu không gặp của mình, Trì Am lập tức nói cho họ biết mục đích của mình, muốn đưa họ đến căn cứ Hy Vọng.
Lâm Tú Nhã không hề do dự nói: “Ba mẹ đương nhiên sẽ đi theo con!”
Đứa con gái mà bà đã nhớ nhung mười mấy năm, con gái ở đâu, đương nhiên họ cũng sẽ ở đó.
Trì Tĩnh lại hơi chần chờ, nói: “Am Am, ba nghe nói bên ngoài rất nguy hiểm, ba với mẹ con đều là người thường, hơn nữa ba mẹ đã già rồi, không có sức chiến đấu, các con dẫn theo ba mẹ đi cùng, có khi nào sẽ…”
“Không đâu ạ.” Trì Am cười tủm tỉm nói: “Ba mẹ cứ yên tâm, con cũng là người thường mà, nhưng con vẫn bình an đến đây đón ba mẹ đo thôi.” Dừng một lát, dường như cô nhớ lại điều gì đó, vội vàng kéo Tư Ngang lại đây, nói với họ: “Đây là Tư Ngang, cháu trai Tướng quân Tư của căn cứ Hy Vọng, cũng là người quản lý viện nghiên cứu của căn cứ Hy Vọng, đội ngũ lần này do anh ấy dẫn đầu, ông Tư còn phái một tiểu đội binh lính đi theo, cực kỳ an toàn. Ba mẹ cứ việc yên tâm.”
Tư Ngang chậm rãi đi tới, rất chi là lễ phép chào hỏi ông Trì bà Trì, lời nói vừa tri kỷ vừa đáng tin cậy: “Bác trai bác gái cứ yên tâm, bọn cháu sẽ dẫn mọi người trở về căn cứ Hy Vọng bình an. Những chuyện khác hai bác không cần bận tâm, cứ giao cho cháu là được.”
Trì Am cho anh ánh mắt hài lòng.
Nhưng dáng vẻ thiếu niên mười mấy tuổi của anh thật sự rất khó cho người ta cảm giác đáng tin cậy. Lâm Tú Nhã cảm thấy thiếu niên này còn không đáng tin bằng con gái mình, ít nhất khí thế trên người con gái không phải là người thường có thể sánh bằng.
Tư Ngang: “…”
Anh bị mẹ vợ tương lai coi thường.
Trì Tĩnh nhìn anh, cảm thấy bầu không khí giữa con gái và thiếu niên này là lạ. Ông lên tiếng: “Cả bên viện nghiên cứu nông nghiệp nữa, trước kia ba mẹ đã ký hợp đồng với họ…”
Nói đến đây, ông không khỏi nhíu mày.
So với người vợ chỉ một lòng đắm chìm trong việc thay đổi chủng loại lương thực, tăng mạnh sức sản xuất, ông càng thấy rõ ràng tình hình bên trong căn cứ Đào Nguyên. Chỉ riêng viện nghiên cứu nông nghiệp thôi, phân chia thế lực đã không thua kém căn cứ này là bao rồi. Đủ loại thế lực rối ren ở nơi này thật sự khiến người ta một lời khó nói hết.
“Bác trai đừng lo, chuyện này cứ giao cho chúng cháu là được.” Tư Ngang mỉm cười nói.
Thế là sau khi bị mẹ vợ tương lai coi thường, dáng vẻ thiếu niên miệng không có râu của Tư Ngang lại một lần nữa bị ba vợ tương lai coi thường.
Sau đó, khi nghe kể chuyện này, Phương Lạc Chương cười đến nỗi suýt nữa lăn quay trên mặt đất.
Gương mặt non nớt của Tư ma vương thật đúng là có tính lừa gạt, chẳng trách lại bị ba mẹ vợ tương lai coi thường.