Lúc Trì Am ngủ dậy, phát hiện Tư Ngang ngồi bên giường quay lưng về phía mình, đang viết lách trên vở.
Cô lại gần nhìn một cái, thấy anh viết toàn những công thức hóa học với điều chế dược phẩm mà mình không hiểu.
Cô gác cằm lên vai anh, hỏi: “Anh đang viết gì vậy?”
Tư Ngang không hề nhúc nhích, không ngẩng đầu lên nói: “Chẳng phải họ nói sau này tôi nhất định sẽ hủy diệt thế giới hay sao? Cũng nên chuẩn bị để sau này còn hủy diệt thế giới.”
Trì Am sợ tới mức ngồi thẳng lưng.
Ngay sau đó, cô bình tĩnh lại, cười nói: “Nếu anh muốn chế tạo máy xuyên không để hủy diệt thế giới dị hình thì tôi ủng hộ anh. Anh là người đàn ông tuyệt vời nhất!”
Anh từ chối lời ngon tiếng ngọt của cô, hừ lạnh: “Chuyện tốn sức mà không được lòng như thế, còn lâu tôi mới làm. Chẳng phải Mai Gia Niên rất để bụng hay sao? Cho anh ta với Ngao Dẫn cùng nhau đi hủy diệt thế giới dị hình đi.”
Trì Am cười phụt một tiếng.
Xem ra lần này Phương Lạc Chương tiết lộ tin tức đã cho anh rất nhiều linh cảm.
Cười xong, Trì Am không tiếp tục quấy rầy anh nữa, đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó đi ra ngoài.
Ra ngoài thì thấy người trong doanh địa đang hoạt động trong sân trống, một số Chiến sĩ cuồng tuần tra chung quanh, vợ chồng ông Trần và vợ chồng Trì Tĩnh ngồi trên tảng đá dưới một gốc cây đa trò chuyện, chung quanh là phong cảnh mùa thu, thế giới tràn ngập yên bình.
Trì Am chớp mắt, thấy Phương Lạc Chương đang chuẩn bị bữa tối với người khác, bèn đi tới nói: “Phương Lạc Chương, cậu không nghỉ ngơi thêm một lát hả?”
Phương Lạc Chương cười khì khì: “Không sao đâu, tôi còn trẻ, chút thương tích ấy không đáng ngại. Chị Trì, tối nay ăn gà hầm nấm nhé, tôi nhớ chị thích món này.”
“Ừ.” Trì Am lại nhìn cậu ta, không nhịn được mỉm cười.
Sau khi nấu bữa tối xong, Phương Lạc Chương bưng đồ ăn đã bỏ sẵn vào hộp mang vào phòng cho Nghê Hi đang làm nghiên cứu.
Trì Am cũng bưng đồ ăn của mình với Tư Ngang, thấy cảnh này không khỏi mỉm cười.
Hai người này đến từ cùng một thế giới, hôm qua Nghê Hi còn chuyên môn vạch trần lai lịch của họ, chẳng trách lúc này Phương Lạc Chương lại thân thiết với cô ấy như người thân.
Chắc hẳn… là Nghê Hi cố tình.
Mặc dù có lẽ cô ấy không biết khi đó họ đang ở ngoài cửa sổ, nhưng với trí thông minh của cô ấy, hẳn là biết nếu Tư Ngang nhận thấy sự khác thường của họ thì chắc chắn sẽ làm gì đó, cho nên cô ấy mới mượn miệng Phương Lạc Chương nói rõ mọi chuyện cho họ biết, đồng thời cũng bày tỏ lập trường của họ với Tư Ngang, hai người họ sẽ không trở thành kẻ địch của Tư Ngang.
Trì Am bưng bữa tối vào phòng, thấy Tư Ngang vẫn ngồi trên bàn viết công thức.
Trì Am ngồi xuống bên cạnh anh, xem một lát mới nói: “Tư Ngang, ăn cơm thôi.”
Tư Ngang ừ một tiếng, cuối cùng đặt bút xuống, xoa nắn cổ tay cầm bút trong thời gian dài, cùng cô ăn bữa tối.
Hai người vừa ăn vừa thảo luận chuyện Đào Vi Lan.
“Lần này để cho hai người Nghê Hi trốn thoát, chắc chắn Đào Vi Lan sẽ không cam lòng. Mục tiêu của cô ta là giết anh… Mặc dù anh chắc chắn sẽ không chết, còn đòi làm bẩn danh tiếng của anh, nhưng nếu tương lai thật sự để cô ta nuôi dưỡng được một vua dị hình thì sẽ rất phiền toái.” Trì Am cắn đũa: “Chúng ta có cần giải quyết cô ta trước không?”
Nếu là trước kia thì Trì Am còn ôm thái độ quan vọng, nhưng sau khi biết kế hoạch báo thù và tương lai của Đào Vi Lan, Trì Am không muốn cho cô ta thật sự nuôi dưỡng được một vua dị hình, vậy thì sẽ phải hy sinh bao nhiêu nhân loại đây?
“Không cần phiền phức như thế. Giao cho Mai Gia Niên với Ngao Dẫn đi.”
Trong lòng Tư Ngang đã có kế hoạch, chẳng buồn để mắt tới Đào Vi Lan.
Trì Am nhìn anh, xác nhận người đàn ông này thật sự tính kiếm chuyện.
Sau khi ăn bữa tối xong, Tư Ngang vận động một chút rồi tiếp tục làm việc.
Trì Am thì vẽ bùa quanh thôn.
Sau khi biết những gì Đào Vi Lan đã làm, Trì Am đương nhiên không thể để cô ta tiếp tục phái quỷ tới đây ăn cắp tư liệu nghiên cứu của Tư Ngang được. Sau này cô phải bắt đầu đề phòng con người đề phòng quỷ quái đề phòng dị hình, cô cũng không muốn buổi tối lúc đi ngủ có một con quỷ ở bên cạnh rình rập mình.
Vẽ bùa xong, Trì Am ngẫm nghĩ, lập tức thả nam quỷ bị phong ấn trong bùa ra.
Khi nam quỷ vừa xuất hiện, Trì Am cắn rách ngón tay, bắn một giọt máu về phía nó.
Nam quỷ bị thu hút bởi giọt máu tràn đầy linh lực, há mồm nuốt vào theo bản năng, tia đỏ trong mắt bừng lên, sau đó hai tay Trì Am bấm quyết, mấy đạo phù ấn đánh lên người nam quỷ, thân ảnh mơ hồ của nam quỷ trở nên chân thật hơn một chút.
Không biết từ khi nào Tư Ngang đã dừng công việc trong tay, quay đầu nhìn lại, thấy cô lại làm tay mình bị thương, không khỏi bất mãn.
“Từ hôm nay trở đi, mi đã là quỷ nô của ta.” Trì Am hờ hững nói.
Nam quỷ cúi đầu, bày ra tư thế thần phục.
Phương pháp thu quỷ của Trì Am càng cao cấp hơn Ngự Quỷ Phù của Đào Vi Lan, rất dễ dàng xóa bỏ giam cầm của Đào Vi Lan trên người nó.
Nhận chủ nhân như vậy không phải là chuyện xấu.
“Ta giao cho mi một nhiệm vụ…”