Nổ xong, viên ngọc kia tự động trở về chỗ cũ.
Trì Am kinh ngạc: “Thứ đó là cái gì?”
Ánh mắt Tư Ngang thâm thúy: “Không biết. Rất thú vị, không đúng sao?”
Nghe vậy, Trì Am nhìn anh, biết ngay người này lại cảm thấy hứng thú đối với những viên ngọc kỳ lạ đó. Đương nhiên Trì Am cũng rất có hứng thú với cô gái vừa chạy trốn vừa làm nổ dị hình kia.
Ong robot quay được gương mặt chính diện của cô gái mấy lần, lúc này Trì Am mới thấy rõ đó chỉ là một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt to tròn, cằm nhọn, da trắng, giống như con lai Trung Quốc với nước ngoài, trông vô cùng đáng yêu. Cô ấy mặc quần áo rất kỳ quặc, đồ liền thân ôm sát người màu xanh lam, đeo đai lưng kim loại màu đỏ ánh bạc, chỗ khớp nối là một mảnh kim loại màu đỏ ánh bạc, mái tóc dài hơi xoăn xõa sau lưng.
Thành phố tồi tàn, dị hình dữ tợn xấu xí, thiếu nữ chạy trốn, hình thành thế giới như phim khoa học viễn tưởng.
Cực kỳ quái dị.
Lại một trận nổ nữa vang lên, đột nhiên màn hình tối om, hiển nhiên ong robot bám đuôi thiếu nữ đó đã bị sóng khí đánh trúng mà bỏ mình.
Xem video xong, hai người đều im lặng.
Kế tiếp, Tư Ngang mở lại đoạn video vừa rồi, xem xét thật kỹ người và viên ngọc trong màn hình, nhìn một lát rồi rơi vào trầm tư.
Thấy vậy, Trì Am không quấy rầy anh nữa mà lại nhảy lên nóc xe, tiếp tục xem các Chiến sĩ cuồng thu thập vật tư.
Không lâu sau đã đến buổi trưa, nhóm Phương Lạc Chương đã nấu bữa trưa xong, Tư Ngang kêu mọi người dừng lại nghỉ ngơi, nhân tiện ăn cơm trưa.
Khi mọi người đang vui vẻ ăn trưa thì một thiếu nữ chật vật chạy tới.
Trải qua một hồi chạy trốn, lúc này cả người cô ấy bẩn thỉu, trùng hợp che giấu sự quái dị trên quần áo của cô ấy.
Cô ấy sững sờ nhìn nhóm người đang ngồi trên quảng trường ngoài trời giữa mùa đông ăn cơm. Mọi người cũng sững sờ nhìn cô ấy, quan sát cô ấy từ đầu tới chân.
Phát hiện là thiếu nữ trong video lúc nãy, Trì Am hứng thú nhìn cô ấy.
“Chào… chào mọi người, tên tôi là Irya, rất xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người…” Thiếu nữ hơi bối rối, nắm chặt chiếc ô trong tay.
Ánh mắt Tư Ngang rơi xuống chiếc ô xanh lam, nhìn gần mới thấy chất liệu của chiếc ô này rất khác biệt, với kiến thức của cậu mà lại không nhận ra chất liệu của chiếc ô là gì.
Nghe thấy cái tên này, Phương Lạc Chương lập tức phun cơm trong miệng.
Trì Am liếc cậu ta, trong lòng suy nghĩ một chút, lập tức biết thiếu nữ tên là Irya này… có lẽ lại là một nữ chính trong fanfic.
Tư Ngang chậm rãi đặt đĩa cơm xuống, dùng khăn tay trắng lau miệng, đứng dậy nói: “Cô là người của căn cứ nào? Sao lại ở đây?”
Thấy cậu, đôi mắt Irya tràn đầy hoang mang: “Tôi… tôi không phải là người trong căn cứ. Sau tận thế tôi vẫn sống trong thôn làng gần đây chứ không gia nhập vào căn cứ. Sau này ăn hết đồ ăn rồi nên hôm nay tôi mới vào thành phố tìm xem có thể tìm được chút gì để ăn không… Các anh thì sao? Các anh là người của căn cứ nào?”
Cô ấy càng ngày càng nói càng có trật tự, chẳng mấy chốc đã nói rõ thân thế của mình, cuối cùng còn tò mò hỏi lại.
Tư Ngang quan sát cô ấy bằng ánh mắt không rõ hàm ý.
Những người khác thấy Tư Ngang không trả lời thì cũng chỉ ngồi nhìn chứ không lên tiếng.
Trái tim Irya đập thình thịch, hít thật sâu để tỉnh táo lại, cũng quan sát Tư Ngang, trong lòng mau chóng suy nghĩ thiếu niên xinh đẹp này là ai, mặt mũi bảnh bao thế này, còn rất có khí thế, dám mang theo một nhóm người thu thập vật tư trong thành phố toàn là dị hình thế này, chắc chắn không phải là hạng người vô danh. Có lẽ là vị danh nhân nào đó trong lịch sử.
Đúng rồi, hiện giờ là tận thế năm thứ mấy?
Sau một lúc lâu, Tư Ngang mới trả lời: “Chúng tôi là người của căn cứ Hy Vọng.”
“Căn cứ Hy Vọng?” Irya kinh ngạc mở to mắt, ánh mắt tỏa sáng lấp lánh.
Tư Ngang bình tĩnh ừ một tiếng, trông vừa cao ngạo vừa lạnh lùng.
Trái tim Irya đập thình thịch, gò má hơi hồng, hỏi: “Tên anh là gì?”
“Tư Ngang.”
Đồng tử của Irya co rụt lại, nhưng trên mặt vẫn không lộ dấu vết.
Sau khi hỏi rõ lai lịch của cô ấy, Tư Ngang không để ý tới cô ấy nữa, cứ như thể không hề hứng thú với thiếu nữ này, ngồi xuống bên cạnh Trì Am tiếp tục ăn cơm trưa của mình.
Irya lúng túng đứng đó, cuối cùng vẫn là đội trưởng La Thành hỏi cô ấy mấy câu, biết cô ấy đã đói bụng cả ngày, bèn kêu người cho cô ấy một phần cơm trưa.
Vẻ mặt Irya tràn đầy cảm kích, nhìn đĩa cơm tập thể trông cũng chẳng ngon lành gì, kích động đến mức bàn tay run rẩy.
Đồ ăn ở tận thế thì ra là thế này à?
La Thành cười nói: “Đừng quá kích động, trong nồi vẫn còn thức ăn, bảo đảm đủ ăn. Đã lâu rồi cô chưa được ăn thức ăn bình thường đúng không?”