Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 439: Linh Đồ Sư

Trì Am tỉnh lại sau khi hôn mê một tháng, nằm liệt giường thêm nửa tháng, cuối cùng đã có thể đứng dậy ra khỏi giường.

Chỉ có điều, khi nàng dựa vào tường từ từ đi từng bước, khoảng cách hơn mười mét ngắn ngủi đã khiến cả người nàng ướt đẫm mồ hôi. Sau đó, nàng ngồi sụp xuống sàn, giống như bị tụt đường huyết, hai mắt tối sầm, thiếu chút nữa là ngất đi.

Tùng La đang ngồi ở dưới hiên luyện tập vu thuật, thấy nàng đột nhiên ngồi thụp xuống, vội vàng chạy đến, cẩn thận đỡ nàng lên, dìu nàng đến nằm xuống chiếc ghế tựa làm riêng cho nàng ở bên cạnh.

“A Am, cơ thể của ngươi còn rất yếu, đừng có đi lại lung tung.” Tùng La vừa nói vừa bưng đến một bát thuốc đặc sệt.

Trì Am vô cảm nhìn chén thuốc, bắt gặp ánh mắt trong veo của thiếu nữ, liền bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.

Tùng La vui vẻ ra mặt, lấy ra một rổ quả mật, để nàng ăn cho bớt đắng. Sau đó, nàng ấy lại ngồi ở dưới hiên tiếp tục luyện tập vu thuật. Nàng ấy cũng không để ý đến việc luyện tập thứ này trước mặt Trì Am, dù sao thì Nhân tộc không có vu lực, bọn họ căn bản không học được =v=

Trì Am nằm trên chiếc ghế tựa, đắp một tấm chăn lớn nhiều màu sắc, nhìn những ngọn đồi xanh mướt phía xa, cố nén nỗi lo lắng không tên trong lòng

Từ khi sau khi tỉnh lại, phát hiện trong đầu trống rỗng, thậm chí ngay cả tên của bản thân cũng không nhớ được, tâm tình của nàng vẫn luôn rất tồi tệ.

Càng tệ hơn nữa là, người nàng chẳng khác nào một kẻ vô dụng. Chỉ mới đi hai bước đã thở hổn hển, vừa ra đến cửa đã suýt ngất đi, hai tay yếu ớt, không đủ cả sức cầm một chiếc cốc.

Từ chỗ của Tùng La nàng biết được Tùng La nhặt được nàng ở đáy vực nơi tiếp giáp của Nhân tộc và Vu tộc. Nơi này luôn có nhiều thú hoang hoành hành, nếu không phải Tùng La và người trong tộc đi hái thảo dược qua đó, thì cũng không thể nhặt được nàng và đưa nàng trở về an toàn.

Nếu như không có Tùng La tốt bụng, lúc đó Trì Am sẽ chỉ có một kết cục chính là trở thành đồ ăn cho đám thú hoang, có lẽ một mảnh xương cũng chẳng còn.

Khi Tùng La nhặt được nàng thì toàn thân nàng đều là máu, đoán chừng là từ vách núi rơi xuống, toàn bộ xương cốt đều bị gãy, nội tạng cũng vỡ nát. Nếu như không nhờ có thúc thúc của Tùng La là Cách Lỗ dùng vu lực duy trì hơi thở của nàng có lẽ nàng đã tắt thở trên đường về rồi.

Tùng La là thành viên của một bộ lạc ở Vu tộc có tên là Bộ lạc Nhã Cách. Người ở Vu tộc đời đời tu hành vu lực, có năng lực tinh tượng và trị liệu mạnh mẽ, năm nay Tùng La đã đủ mười lăm tuổi, vu lực của nàng ấy thiên về trị liệu. Từ nhỏ nàng đã đi theo tộc nhân học tập vu lực trị liệu, Trì Am chính là bệnh nhân đầu tiên của nàng ấy, hay cũng có thể gọi là vật thí nghiệm.

Sau khi bọn họ đưa nàng trở về thì đã trực tiếp giao cho Tùng La chăm sóc.

Cứu sống được thì chứng minh vu thuật của Tùng La có tiến bộ, không cứu sống được cũng không có vấn đề gì, dù sao thì lúc đó cũng đã gần như không sống nổi rồi.

Không ngờ rằng Tùng La thực sự có thể cứu sống được nàng, những người trong Bộ lạc Nhã Cách đều cảm khái một tiếng. Sau đó, nên làm thế nào thì vẫn như vậy, bởi mọi người đều không coi trọng một Nhân tộc với vết thương khắp người và hoàn toàn không còn sức chiến đấu như nàng.

Xương cốt toàn thân của Trì Am đã bị vỡ nát, nhờ có vu lực của Vu tộc nuôi dưỡng nên mới không bị liệt toàn thân, lâm vào kết cục trở thành người tàn tật cả đời chỉ có thể nằm ở trên giường.

Trì Am không có chút ký ức nào, trong đầu trống rỗng, thậm chí dường như một chút ý thức thông thường cũng không có.

Nhưng theo bản năng nàng lại cảm thấy năng lực trị liệu của Vu tộc rất lợi hại, bằng không thì với vết thương này của nàng, ngoài việc nằm cả đời trên giường thì căn bản là không thể trị hết.

Tuy là có thể xuống giường đi lại được rồi nhưng với tình trạng cơ thể ốm yếu này, nàng vẫn luôn cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.

Cứ như vậy, lại ba tháng nữa trôi qua, Trì Am cuối cùng đã không cần phải đi hai bước là phải dừng lại thở nữa, nhưng cơ thể thì vẫn còn rất yếu ớt.

Nàng đi theo Tùng La ra rừng cây cạnh nhà hái thuốc, gặp được mấy đứa trẻ con ẩu đả, trong đo có một đứa nhóc hung hăng không chú ý, vô tình lao đầu vào người nàng, cơ thể yếu ớt Trì Am lại ngã lăn ra đất, hai mắt tối sầm, sau đó không còn biết gì nữa.

Chờ nàng khi tỉnh lại, phát hiện mình đã nằm ở trên ghế trong nhà Tùng La, Tùng La đang giáo huấn mấy đứa nhóc con kia.

“... Sức khỏe của A Am không tốt, chẳng lẽ các ngươi không biết sao? Còn lao thẳng vào người nàng như thế, có phải muốn ta đánh các ngươi hay không?”

Đứa nhóc lao vào người A Am khóc thút thít, vừa thấy Trì Am tỉnh lại, vừa nức nở vừa nói với Trì Am: “A Am tỷ tỷ, ta xin lỗi, không phải ta cố ý đâu...”

Trì Am nở một nụ cười yếu ớt với cậu nhóc, nói: “Không sao đâu, lần sau cẩn thận một chút là được.”

Vừa nói, nàng vừa cố gắng ngồi dậy, tươi cười chia cho mấy đứa trẻ những quả mật mà Tùng La thu thập cho nàng.

Tùng La trừng mắt lên, bọn trẻ thấy thế cười hì hì rồi cầm lấy quả mật chạy mất. Cái dáng vẻ ngây thơ hoạt bát ấy khiến người ta muốn giận cũng không được, cuối cùng chính nàng ấy cũng không nhịn được, bật cười thành tiếng, nói với Trì Am: “A Am, tính tình của ngươi tốt quá đấy, bọn nhóc này không sợ ngươi một chút nào. Ngươi phải cẩn thận một chút, kẻo sớm muộn gì chúng cũng trèo lên đầu lên cổ ngươi cho mà xem!”

Tùng La có khuôn mặt tròn, đôi mắt to tròn dễ thương, tính cách rất độc lập, luôn mong mỏi có người đồng hành cùng mình, khoảng thời gian này ở chung, nàng ấy đã hoàn toàn coi Trì Am như người nhà.

Trì Am nhẹ nhàng nói: “Không đâu, bọn nhóc rất đáng yêu.” Nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của thiếu nữ, Trì Am càng cười lớn hơn: “Hơn nữa, không phải là còn có ngươi sao? Tùng La rất lợi hại mà!”

Thiếu nữ có chút xấu hổ, khuôn mặt tròn hơi ửng đỏ, nói: “Ta lợi hại chỗ nào, nếu như ta lợi hại thì cũng sẽ không để tới bây giờ cũng không chữa khỏi được cho ngươi rồi.”

Trì Am cúi mặt, thực ra nàng ý thức được tình trạng thể chất của chính mình rõ ràng hơn những người khác.

Không phải Tùng La không cứu được nàng mà là do cơ thể của nàng tổn thương quá mức nghiêm trọng, trong đó còn có một loại sức mạnh lạ thường tạo ra tổn thương nữa. Theo Mã Y, đây là một loại sức mạnh do linh đồ tạo thành, là một loại vũ khí chiến đấu do Nhân tộc nắm giữ. Dù là các Đại Vu trong bộ lạc chữa trị, cũng không có cách nào lập tức chữa khỏi cho nàng.

Huống hồ, không phải tất cả các thành viên trong Vu tộc đều có thiện ý với Nhân tộc.

Tùng La cũng có chút phiền muộn, nhưng ngay sau đó lập tức vui vẻ lại: “Ta vừa mới học vu thuật, thật sự là không thể chữa khỏi cho ngươi, nhưng ta biết có một người nhất định có thể chữa khỏi cho ngươi.”

Trì Am mỉm cười nhìn nàng: “Ai vậy?”

“Là Thiên Vu đại nhân của bọn ta.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất