Cuộc họp mặt này kéo dài năm ngày, Tư Ngang chỉ tham dự ngày đầu tiên vì nể mặt, sau đó để Man làm người đại diện đến tham dự.
Có lẽ vì cũng đã từng chứng kiến thủ đoạn của Thiên Vu trong cuộc chiến ở trước khe Thanh Khê nên rất nhiều Nhân tộc đã có ấn tượng trực quan hơn về Vu tộc, đặc biệt là đối với vị Thiên Vu có thủ đoạn thần bí khó lường này thì mọi người vẫn có phần kính sợ, không ai dám có ý kiến về việc hắn không tham gia, cũng rất khách khí với đám Đại Vu.
Mỗi ngày sau khi trở lại, Man đều sẽ báo cáo kết quả cuộc họp.
Các phe phái của Nhân tộc đang tranh cãi vì quyền lợi của riêng mình, khi nói đến lúc kích động họ còn quên luôn cả những Vu tộc ở bên cạnh, khiến cho những Đại Vu do luôn ở mãi trong Thần Điện tu luyện đến mức quá mức ngây thơ này được mở mang tầm mắt.
Đám người ầm ĩ mất năm ngày, cuối cùng Nhân tộc cũng đạt được sự nhất trí về Quỷ tộc, lập tức phái một nhóm Kiếm Sư và Linh Đồ Sư đến vùng biên giới để chống lại sự xâm lấn của Quỷ tộc.
Vào ngày cuối cùng, Hoàng Đế Tây Hải rốt cuộc không nhịn được mà hỏi một câu: “Ngày đó Quỷ tộc đánh lén như thế nào mà có thể che giấu tai mắt của Nhân tộc chúng ta, đến tận trước khe Thanh Khê vậy?”
Ánh mắt Phong Thiên Giản như điện lạnh lùng nhìn ông ta.
Những người khác cũng nhìn về phía Hoàng đế của Tây Hải.
Hoàng đế nước Tây Hải đã nổi danh mấy trăm năm, thâm niên còn cao hơn Hoàng Đế Đông Lâm. Là một vị cường giả hữu danh hữu thực, trước ánh mắt của mọi người ông ta vẫn vô cùng bình thản tự nhiên không hề sợ hãi.
“Mọi người đều biết Nhân tộc chúng ta mời vô số cường giả đến khe Thanh Khê để bàn đại sự. Nếu ngày hôm đó không thể ngăn chặn được Quỷ tộc, để chúng thành công tiến vào khe Thanh Khê, làm ô uế đại trận thượng cổ trong đó thì sợ rằng sẽ có thương vong cực kỳ nặng nề, là tổn thất của Nhân tộc.” Hoàng đế Tây Hải nói chậm rãi.
Đám đông im lặng.
Bọn họ đều biết đạo lý đó, rõ ràng là có nội ứng, nhưng lại không thể biết rốt cuộc nội ứng là ai.
Trên thực tế, nhờ có Thiên Vu, Phong Thiên Giản và lệnh chủ Bạch Hổ Tông gia cùng chiến đấu chống lại Quỷ tộc và tiêu diệt sạch nên cuối cùng Nhân tộc cũng không phải chịu tổn thất gì lớn lắm, mọi người cũng không truy đến cùng. Bởi vì nếu truy đến cùng chuyện này thì cũng không được, nếu để điều tra sâu hơn nữa thì tất cả mọi người đều có thể là đối tượng tình nghi.
Về phần số ít người biết được tình hình thì cũng chỉ nghi hoặc, không có bằng chứng, hơn nữa lại vì lợi ích của bản thân nên tất nhiên họ sẽ không nói ra.
Cuối cùng vẫn không có người đáp lại lời nói của Hoàng đế nước Tây Hải, đám người trầm mặc đứng dậy rời đi.
Sau khi Man trở về liền báo cáo sự việc với Thiên Vu và Trì Am.
Tư Ngang không nói chuyện, hắn bưng trà lên chậm rãi uống, liếc nhìn Trì Am.
Trì Am cười hỏi: “Cuộc họp mặt đã kết thúc rồi, ngày mai chúng ta cũng về Vu tộc đi, không biết ở đó thế nào rồi.”
Sự chú ý của Man lập tức bị lời nói của nàng thu hút, nhất thời liền gạt hết những chuyện khác sang một bên, nói: “Biên giới của Vu tộc không tệ, có Đại Vu Thần Điện canh giữ, sẽ không để Quỷ tộc vượt biên đâu. Nhưng àm, chúng ta không thể địch lại được năng lực âm thầm lẻn vào trong đêm của Quỷ tộc, thỉnh thoảng cũng vô tình để chúng lẻn vào bên trong, đến lúc này thì cần phải có chỉ thị của Thiên Vu đại nhân.”
Tư Ngang đặt chén trà xuống, gật đầu nói: “Chúng ta về rồi sẽ nói sau.”
Man đáp lời, lần này Quỷ tộc đột phá phong ấn, ngóc đầu trở lại. Có thể dự đoán rằng chiến sự không phải chỉ là một sự kiện tạm thời, không biết khi nào chúng sẽ lại kéo tới. Cho dù là Nhân tộc hay Vu tộc thì đều phải chuẩn bị tâm lý để chiến đấu trường kỳ.
Ngày nào Quỷ Vương còn chưa bị tiêu diệt thì cho dù có phong ấn lãnh địa của Quỷ tộc một lần nữa cũng không ích gì.
Sau khi Man rời đi Trì Am liền đứng dậy, quay đầu lại nói với Tư Ngang: “Huynh đi xem thử với ta đi, nhiều ngày đã qua rồi chắc hẳn ả ta cũng sẽ không còn ngoan cố nữa.”
Tư Ngang ừ một tiếng, dắt tay nàng cùng đi vào sâu trong rừng đào.
Xung quanh được bao bọc bởi những kết giới do Thiên Vu dùng vu thuật bày ra, ngoại trừ được Thiên Vu cho phép, nếu không thì sẽ không có ai có thể vào được, thậm chí còn không thể tìm được đường đi đúng, ngược lại còn hãm sâu trong đó, cuối cùng khó giữ được tính mạng.
Đây cũng là lý do tại sao những kẻ dò xét muốn tìm hiểu tình hình của Trì Mộ nhưng lại không thể vào được.
Mọi người đều biết lệnh chủ Bạch Hổ đã giam giữ Trì Mộ, nhưng không ai dám nói lời nào, không chỉ bởi vì Trì Am không dễ chọc vào mà còn vì vị Thiên Vu Tư Ngang đã ra tay. Đương nhiên, quan hệ của hai người cũng gây ra nhiều sự chú ý, một người là Thiên Vu, một người là lệnh chủ Bạch Hổ Tông gia. Chỉ riêng thân phận của hai người thôi đã đủ khiến họ phải ngạc nhiên.
Nhưng họ cũng biết rõ là chuyện gì xảy ra, cũng không tiện nói cái gì, riêng đám Đại Vu kia là đã không dễ chọc rồi.
Tư Ngang mở kết giới ra, cả hai cùng bước vào.
Bên ngoài kết giới là ngày mùa thu tươi đẹp, nhưng bên trong lại là một vùng tăm tối, chỉ có một ngọn đèn mãi mãi cháy không tắt, loại phòng tối nhỏ bé này rất dễ làm tan rã sự phòng ngự tâm lý của một người.
Tinh thần của Trì Mộ cũng rất tốt nên một khoảng thời gian như vậy cũng không khiến nàng ta không thể chịu nổi.
Trì Am đã từng hỏi Ảnh Thất, được biết sau khi Trì Mộ bị đưa về Tông gia khi còn nhỏ, mặc dù lệnh chủ Bạch Hổ bảo vệ, nhưng nàng lại phải chịu trách nhiệm với cả tông Bạch Hổ, không có khả năng lúc nào cũng có thể che chở cho một đứa bé. Vì vậy nàng sắp xếp cho ả ta ở trong Tông gia và được đào tạo thành tùy tùng như những người khác.
Vì vậy, trong thời gian đó Trì Mộ thực sự đã sống rất tệ.
Để duy trì sự truyền thừa của Linh Đồ Sư nên các phương pháp giáo dục của Tông gia rất lạnh lùng, cách thức tu luyện tùy tùng tất nhiên cũng không tầm thường. Không chỉ có tùy tùng, mà con cháu trong tộc được ghi tên trong gia phả cũng giống thế. Chính lệnh chủ Bạch Hổ cũng từng như thế, cho nên nàng không cảm thấy tình cảnh của Trì Mộ ở Tông gia là có gì không ổn.
Nếu thậm chí còn không thể chịu được áp lực như thế này thì làm sao có thể tiếp tục sinh tồn nữa? Nếu muốn tồn tại trong Tông gia thì phải làm cho mình mạnh mẽ hơn.
Nhưng trong thâm tâm Trì Mộ lại cảm thấy cuộc sống thế này sống không bằng chết, còn đáng sợ hơn chuyện để ả ta chết dưới tay mẹ kế của mình.
Thậm chí ả ta còn nghi ngờ mục đích Trì Am đưa mình về Tông gia. Nhưng vì sống sót nên ả ta chỉ có thể không ngừng nhẫn nại, không dám tỏ ra bất bình với tiểu thư của Tông gia.
Vì như vậy nên đã gieo mầm oán hận trong lòng ả ta.
Nhưng kết quả lại không tệ, năng lực chịu đựng tâm lý của Trì Mộ rất tốt, bị giam mấy ngày trong phòng tối nhưng không suy sụp, vẫn rất bình tĩnh. Trông như oán hận điên cuồng những thực ra lại hiểu rất rõ tình cảnh của mình bây giờ.
Nhưng cũng vì hiểu rõ nên ả ta mới cắn chặt răng không tiết lộ điều gì không nên nói. Dù là chuyện ả ta có thể thay đổi từ một Linh Đồ Sư cấp Địa linh lực yếu ớt thành như vây giờ bằng cách nào, hay là việc ả ta đột nhiên thay đổi trở nên có khuôn mặt giống hệt Trì Am, hay sự xuất hiện đột ngột của Quỷ tộc bên ngoài khe Thanh Khê, tất cả đều rất bí ẩn.
Tư Ngang nhìn thấy người đang co quắp ở đó, nhìn thấy gương mặt kia thì không nhịn được lộ ra thần sắc chán ghét.
Hắn ghét khuôn mặt giống hệt Am Am này, nhất là khi hắn biết ả ta làm vậy với mục đích thay thế Am Am để trở thành lệnh chủ Bạch Hổ thì lại càng ghét hơn.
Trì Mộ nhìn họ chằm chằm, không nói một lời nào.
Trì Am nhìn ả ta một lúc lâu, sau đó nói với Tư Ngang: “Ta đã quan sát ả ta vài ngày, cảm thấy trong cơ thể ả ta có một sức mạnh dao động kỳ lạ, nhưng mãi vẫn không thể hiểu được. Tư Ngang, huynh dùng sức mạnh vì sao để kiểm tra thử đi.”
Nghe được lời nói của nàng Trì Mộ trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng đồng tử đã co rút lại.
Hai người nhìn thấy như vậy thì trong lòng lại càng chắc chắn hơn.
Khi Tư Ngang duỗi tay ra thì toàn thân đều Trì Mộ căng cứng, không nhịn được muốn giãy dụa phản kháng.Trì Am lập tức vỗ một linh đồ giam cầm lên người ả ta để áp chế sự phản kháng của ả ta lại.
Sức mạnh của những vì sao tràn vào cơ thể ả ta lập tức liền tiết lộ những bí mật mà Trì Mộ vẫn luôn cố gắng che giấu.
Một bóng đen hư ảo hiện ra từ trong người Trì Mộ.
“Không…” Trì Mộ kêu lên: “Cứu ta với… Hiên Viên...”