Âm thanh Ảnh Thất càng ngày càng nhỏ, cho đến khi biến mất, quay đầu nhìn về người đang dựa nơi hành lang say ngủ, nàng ta yên lặng ngồi tại nơi ấy trông coi, không tùy tiện quấy rầy nàng nữa.
Tới khi Thiên Vu mặc áo bào Vu Thần trở về, Ảnh Thất mới cúi đầu lui xuống, khi lùi đến chỗ tối, ánh sáng sót lại nơi khóe mắt thoáng thấy Thiên Vu tóc trắng cúi người bế người trên đất lên, đi vào phòng ngủ cách đó không xa.
Khi Trì Am tỉnh lại, phát hiện Thiên Vu nằm nghiêng bên cạnh, nửa mặt nhìn nàng, hai tay vươn qua, vừa vòng qua cổ hắn vừa dựa vào lòng hắn, hôn vài cái lên khuôn mặt hắn.
“Ta đã không gặp Tùng La lâu rồi, chúng ta đến dạo bộ lạc Nhã Cách đi.”
Hắn ừ một tiếng, hôn lại khuôn mặt vì mới tỉnh dậy mà đỏ bừng của nàng.
Trì Am lập tức hăng hái tinh thần bò dậy, gọi Ảnh Thất lên, chuẩn bị thủ tục xuất hành.
Khi Ảnh Thất đi chuẩn bị hành lý, đột nhiên nhớ lại một chuyện, nói với Trì Am: “Đại nhân, mấy người kia của Tông gia, người muốn sắp xếp bọn họ thế nào?”
Trì Am ngây ra một lúc rồi xua tay nói: “Quỷ Vương cũng chết rồi, cứ để bọn họ trở về Nhân tộc đi.”
“Đại nhân, không được đâu, bọn họ không muốn.” Ảnh Thất nói xong, trong mắt lộ ra ý cười: “Bọn họ nói muốn theo người, xem người là thầy.”
Nghe thấy lời này, khóe miệng Trì Am co giật.
Trong đám người đó còn có hai trưởng lão Tông gia, hai trưởng lão này cũng năm trăm tuổi rồi, tôn một kẻ hơn hai trăm tuổi như nàng làm thầy? Bọn họ không cảm thấy xấu hổ cho mặt già của mình sao? Ngạo khí ban đầu đi đâu cả rồi?
Chỉ có thể nói, quả nhiên là thế sự khó lường, ban đầu bị người ta trói đi, bây giờ có đuổi bọn họ cũng không muốn đi.
Sau khi phát hiện đám người này không chịu đi, Trì Am bèn để Man đi sắp xếp, trước đó thế nào, bây giờ cũng thế nấy.
Đợi nàng đi thăm Tùng La, sau đó chu du khắp mảnh đại lục này rồi nói.
Vì vậy Trì Am rất vui vẻ “đi trốn” cùng Tư Ngang.
Chỉ có Ảnh Thất và Man theo bọn họ, mấy Đại Vu Thần Điện biết được tin Thiên Vu chạy rồi, ai ai cũng nghiến răng nghiến lợi, cho rằng nhất định là Man biết chuyện không báo, không cho bọn họ cùng chạy theo Thiên Vu.
Trạm đầu tiên của hai người là bộ lạc Nhã Cách.
Lộ trình nguyên bản một tháng, bởi vì vừa đi vừa chơi, vào lúc Trì Am tâm huyết dâng trào còn lĩnh hội một chút linh đồ, vậy nên mất thời gian ba tháng mới đến được bộ lạc Nhã Cách.
Biết Trì Am và Thiên Vu đến, cả bộ lạc Nhã Cách đều kinh động.
Nhìn thấy Trì Am, Tùng La ôm nàng oa oa khóc lớn, vừa khóc vừa hỏi nàng thương thế ra làm sao, khóc đến đầu mũi ửng đỏ. Trì Am bị nàng ấy khóc đến mức cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ có thể biểu diễn một lần sự tích anh hùng kiếm đâm thú hoang, chân đạp dã thú, tỏ rõ mình rất tốt.
“Cũng phải, có Thiên Vu đại nhân ở đây, ngươi nhất định không sao đâu.” Tùng La ngưng khóc bật cười, nói với vị Thiên Vu lạnh lùng đứng bên đó.
Thiên Vu đại nhân lạnh lùng nâng cằm.
Bọn họ ở lại vài ngày tại bộ lạc Nhã Cách thì rời khỏi.
Tiếp đó băng qua vùng đất hoang, đi về phía Nhân tộc.
Cách biệt mấy mươi năm, đến Nhân tộc lần nữa, Nhân tộc dường như không thay đổi gì, nếu nói thay đổi thì là Linh Đồ Sư trên đường càng nhiều, khắp nơi có thể thấy Linh Đồ Sư và Kiếm Sư hợp đoàn tạo đội cùng nhau bàn bạc đến biên giới giết Quỷ tộc kiếm tiền thù lao các loại.
Năm đó tất cả mọi người đã tham dự vây giết Quỷ Vương đều biết lời tiên tri của Quỷ Vương trước khi chết.
Ngàn năm sau, không có mệnh tinh, Quỷ Vương trở lại, đến lúc đó Nhân tộc và Vu tộc ngoại trừ việc dựa vào chính mình, không có bất kì cách nào khác. Cho dù là Nhân tộc, hay là Vu tộc, đều cần phải mạnh lên, không thể giống như trước đây, tưởng rằng phong ấn địa giới Quỷ tộc thì sẽ không chút sơ hở.
Vì để đào tạo thế hệ sau, Nhân tộc đã trải qua vài phen thảo luận, mở ra nhiệm vụ cho toàn đại lục, khuyến khích người trẻ tuổi đi biên cương giết Quỷ tộc để rèn luyện.
Trì Am ngồi trong xe thú hoang, nhìn từng đám người trẻ tuổi đi qua, trên mặt chầm chậm hiện ra nụ cười.
Man và Ảnh Thất yên lặng nhìn nàng, khi nhìn thấy nụ cười trên mặt nàng, trong lòng cũng có hơi khó chịu.
Tuy rằng không nói rõ, nhưng bọn họ biết, Thiên Vu sở dĩ đồng ý cùng nàng rời khỏi thành Thiên Hòa, ra bên ngoài du lịch là bởi vì thời gian của nàng không còn nhiều nữa.
Chịu một kích chí mạng kia của Quỷ Vương, nàng có thể sống sót đã là may mắn lắm rồi, những cái khác, không thể cưỡng cầu nữa.
Sự hy sinh của nàng, đổi lấy sự phát triển ngàn năm của Nhân tộc và Vu tộc.
Xe thú hoang lại chạy lần nữa, Trì Am nhào vào trong lòng Tư Ngang, ôm chặt eo hắn, chôn mặt vào ngực hắn, hít lấy hơi thở trên người hắn.
“Tư Ngang, ta rất vui.”
Hắn ừ một tiếng, không lạnh không nhạt.
“Ta làm việc ta muốn làm, ông trời cũng sẽ không khiến chúng ta chia lìa đâu.”
Hắn tiếp tục ừ một tiếng.
“Vậy nên, thời gian của ta sau này đều là của huynh, huynh muốn làm gì cũng được.”
Trên mặt hắn cuối cùng cũng có một chút dao động, rải ra một kết giới, khàn khàn nói: “Rất tốt, sau này ta muốn mỗi ngày đều khiến nàng mệt đến mức không dậy nổi.”
Trì Am: “... Ta rút lại lời ban nãy nhé.”
Tiếp sau đó, bọn họ tiêu hết thời gian ba mươi năm, du lịch khắp mảnh đại lục này.
Bọn họ đi qua vùng đất lạnh nhất cực bắc, nơi biển sâu cực nam, đỉnh núi chọc trời cực đông, hoang mạc cực tây, chiêm ngưỡng phong cảnh đẹp đẽ nhất, ăn món ăn ngon nhất, uống loại rượu mạnh nhất, chứng kiến chuyện cảm động nhất, nghe tiếng ca xúc động nhất...
Ba mươi năm sau, bọn họ trở về thành Thiên Hòa, bắt đầu sống ẩn dật.
Trì Am dành thời gian trăm năm còn lại để nghiên cứu linh đồ, mỗi khi nghiên cứu ra một loại linh đồ, nàng liền cho người mang nó đưa đến Nhân tộc, đặt tại vị trí nhiệm vụ tiền thù lao thù lao bắt mắt nhất, chú thích tên và tác dụng của linh đồ, nhưng phàm là người tiếp nhận nhiệm vụ đều có thể nhìn thấy tính tích cực của việc kích thích mạnh mẽ Nhân tộc.
Tư Ngang chấn chỉnh Vu tộc, tăng cường khảo hạch của Thần Điện với Vu tộc, thậm chí không tiếc vào lại cánh cổng Thần Tuyển một chuyến, không biết hắn từ chỗ đó lấy ra thứ gì, đặt vào sâu trong Thần Điện, mỗi Đại Vu được cho phép đi vào đều có thể hưởng lợi không ít từ trong đó.
Bất luận là Nhân tộc hay Vu tộc đều phát triển một cách vững vàng.
Trì Am biết mình không thể thấy cảnh tượng tráng lệ đại lục quay trở về mười ngàn năm trước, nhưng nàng biết, chỉ cần có mối nguy Quỷ tộc này, bọn họ cuối cùng sẽ nỗ lực phát triển.
Cho đến khi mái tóc nàng nhuộm lên màu sương giá từng chút một, Trì Am biết thời gian của mình không nhiều nữa rồi.
Nàng nhìn khuôn mặt vẫn trẻ trung như cũ của Tư Ngang, không nhịn được cười nói: “Bây giờ tóc của ta cũng giống như của huynh rồi.”
Tư Ngang vẫn như trước đây, ôm lấy nàng, cụng trán lại với nàng, âm thanh khàn khàn: “Phải, ông trời thật không công bằng.”
Trì Am suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: “Thật ra ông trời công bằng mà.”
Sức mạnh càng lớn mạnh, trách nhiệm càng lớn, sức mạnh có được càng nhiều thì cũng phải bị lấy đi.
Đây là một loại quy tắc điều chỉnh cân bằng.
Tư Ngang không nói gì, hắn không biểu hiện ra bộ dạng oán trời oán đất, hiển nhiên là một người bất tuân quy củ, nhưng lại tiếp nhận mọi chuyện này với tâm thế cực kì bình tĩnh.
Trì Am luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nhìn dáng vẻ lạnh lùng kiên cường của và sự kiêu ngạo như thuở đầu gặp của hắn lại cảm thấy mình đa nghi. Tuổi thọ của Vu tộc dài đằng đẵng, Vu tộc bình thường cũng có tuổi thọ ba trăm năm, tuổi thọ của Thiên Vu có thể dài đến một ngàn năm, hắn bây giờ mới hơn ba trăm tuổi, ngày tháng của hắn còn dài.
Trì Am đón nhận cái chết một cách rất khoan thai.
Rõ ràng chết là một chuyện khiến người ta đau khổ, nhưng không biết tại sao, nàng lại có thể thản nhiên tiếp nhận.
Nhưng mà, vô cùng không nỡ xa hắn.
Trong những phút ý thức cuối cùng, nàng muốn nói chút gì đó với Tư Ngang, nhưng lại cảm thấy không cần nói nhiều, chầm chậm nhắm mắt, hoàn toàn rời khỏi thế giới này.
Tư Ngang ôm cơ thể từng chút một lạnh đi của nàng, đột nhiên phun ra một ngụm máu đen.
Hắn không nói cho nàng, trước đây khi chữa trị chướng độc của Quỷ Vương cho nàng, hắn để lại một ít chướng độc trong cơ thể mình, khoảnh khắc nàng mất đi đó, chướng độc bị vu lực ngăn cách trong cơ thể hắn sẽ lập tức lây nhiễm cơ thể hắn.
Bọn họ sẽ chết cùng nhau.
Sau đó, hắn hy vọng lần sau có thể gặp nàng sớm hơn...
Mặc dù hắn không biết bọn họ sẽ có “lần sau” hay không.