Tiếng đùng đùng đùng vang lên bên tai, quấy rầy giấc ngủ của người khác.
Trì Am vất vả mở mắt ra, còn chưa thấy rõ cái gì thì đã đau đớn đến mức hai mắt tối om, liên tục hít hà, không nhịn được muốn ôm đầu để giảm bớt cơn đau đớn.
“Đừng nhúc nhích, coi chừng vết thương trên người cô lại đổ máu bây giờ.” Một giọng nói lạnh nhạt vang lên.
Trì Am không nghe rõ, mãi tới khi đã quen với nỗi đau đớn đáng sợ này, cô mới mở mắt ra quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Đây là một cái… hầm?
Trì Am nhìn chằm chằm vách tường bùn đất lõa lồ dưới ánh sáng mờ nhạt, thật lâu sau ánh mắt chuyển về phía thiếu niên cách đó không xa.
Thiếu niên này thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt tuấn tú, làn da hơi vàng, biểu hiện suy dinh dưỡng. Lúc này cậu ấy ngồi trên một chiếc ghế nhỏ cách đó không xa, đang giặt băng gạc dính máu, mặc một bộ quần áo xám xịt, chất liệu cực kỳ thô ráp. Bàn tròn nhỏ bên cạnh đặt một chiếc đèn năng lượng mặt rời màu vàng, ánh mắt leo lét chiếu rọi chung quanh.
Thiếu niên không lên tiếng, Trì Am cũng vẫn nằm ở đó, im lặng quan sát chung quanh.
Nơi này cũng không lớn, tựa như một cái hầm được đào bằng máy móc, không khí hơi oi bức, cũng không lưu thông, mang theo mùi mốc quái dị. Trừ tấm phản cứng mà cô đang nằm ra, cách đó không xa còn có mấy thứ như một chiếc tủ quần áo, tủ đựng đồ… có thể thấy được nơi này dùng để cư trú.
Nhìn nơi ở vừa tối tăm vừa chật chội này, Trì Am có cảm giác đột nhiên từ thời đại tinh tế khoa học kỹ thuật phát triển xuyên việt đến những năm bảy mươi, tám mươi lạc hậu của Hoa Quốc.
Trì Am dời mắt về phía thiếu niên đang giặt băng gạc, lập tức thấy cậu ấy treo băng gạc phơi trên một sợi dây thép vắt ngang trên cửa lò, sau đó bưng chậu nước bẩn kia đi đổ, một lát sau lại bưng một chậu nước sạch quay về, đặt vào trong góc.
Sau khi trở về, thấy vẻ mặt Trì Am tỉnh táo, cậu ấy bèn ngồi xuống trước giường, nói: “Cô là dẫn đường đúng không?”
Trì Am im lặng nhìn cậu ấy.
Thiếu niên bĩu môi: “Nếu cô không phải là dẫn đường thì tôi sẽ không mang cô về nhà. Bên ngoài có rất nhiều lính gác, ở chỗ này, một dẫn đường… Nhất là dẫn đường chưa bị đánh dấu sẽ gặp phải kết cục gì, chắc hẳn cô cũng biết.”
Trì Am khàn giọng hỏi: “Đây là nơi nào?”
“Cô không biết à?” Thiếu niên kinh ngạc nhìn cô.
Trì Am nuốt một ngụm nước muốn cho cổ họng dễ chịu hơn một chút, sau đó mới nói: “Tôi không biết. Tinh hạm mà tôi ngồi gặp phải tinh tặc, sau này khi tinh hạm phát nổ, tôi dùng khoang an toàn chạy trốn, lúc bay ngoài vũ trụ không biết khoang an toàn đụng trúng thứ gì khiến tôi bị mất ý thức, bây giờ mới tỉnh lại.”
Nghe Trì Am nói xong, thiếu niên đó nhếch môi nở nụ cười lạnh nhạt: “Tôi biết, chắc chắn khoang an toàn của cô gặp phải thiên thạch, thiên thạch đã thay đổi tuyến đường của khoang an toàn vốn nên hạ cánh xuống hành tinh có sự sống ở gần đó, đưa cô đến Ankara.”
Nói đoạn, cậu ra vẻ tiếc nuối thở dài: “Thật là đáng thương.”
“Ankara?” Trì Am đào bới ký ức trong đầu, không có ấn tượng.
Hoặc có thể nói thế giới sinh sống của nguyên chủ trước kia không cần tiếp xúc với những thứ u ám như vậy, chỉ cần chăm chỉ học tập kỹ năng của dẫn đường, sau này gả cho một lính gác, làm hiền thê lương mẫu là đủ.
“Ankara, trong ngôn ngữ thông dụng tinh tế có nghĩa là nơi lưu đày, cho nên Ankara đã bị coi là hành tinh bị bỏ hoang lưu đày của nhân loại từ rất lâu trước kia. Sau này có người phát hiện trên hành tinh Ankara ẩn chứa một loại kim loại hiếm thậm chí có thể so với đá năng lượng thì mới lần lượt có người đến đây. Nơi này cũng là khoáng tinh không có ai quản lý, thuộc khu vực cực kỳ bí ẩn, nếu không có người dẫn đường thì sẽ không thể đến Ankara. Ngoại trừ những kẻ tội ác tày trời, không có người bình thường nào sẽ đến Ankara.”
Trì Am trầm tư nhìn cậu: “Vậy cậu…”
“Tôi là thợ mỏ ở hành tinh Ankara.” Thiếu niên nhún vai: “Sau khi tôi được sinh ra không lâu thì đã đến nơi này, vẫn sinh sống ở đây, đã được mười mấy năm rồi.”
Trì Am không lên tiếng.
Thấy cô cuối cùng cũng đã hiểu ý mình, thiếu niên ngáp một cái, nói tiếp: “Lúc tôi nhặt được cô, khoang an toàn của cô đã hỏng gần hết, có thể sống sót coi như cô may mắn. Trên người cô có rất nhiều thương tích, tôi không phải bác sĩ, không có cách nào khám cho cô xem bị thương ở đâu, trông không được lạc quan cho lắm. Còn nữa, ngay cả thuốc chữa thương cho mình tôi cũng không có, càng không thể tìm thuốc cho cô. Cho nên cô tự chịu đựng đi.”
Có thể sống sót thì sống, không thể sống sót thì chỉ có thể như vậy.
Thiếu niên có vẻ rất thờ ơ, không hề đồng tình với cảnh ngộ của cô.
Trì Am im lặng. Từ những gì đã chứng kiến, cô biết tình huống của thiếu niên này.
Thợ mỏ ở hành tinh Ankara, còn chưa trưởng thành, thợ mỏ vị thành niên hoàn toàn không đủ sức gánh vác công việc khai thác mỏ nặng nề, chắc chắn sẽ thường xuyên bị thương, bị thương cũng chỉ có thể chịu đựng.
Thấy thiếu niên tựa vào góc ngủ gật, Trì Am hỏi: “Tên cậu là gì?”
“Sao? Muốn đền ơn cho tôi hả?” Cậu ngước mắt nhìn cô, giọng điệu đùa cợt: “Cô tự lo cho mình trước đi! Ankara còn u ám lãnh khốc hơn cô tưởng tượng nhiều, sống rất dễ, nhưng muốn sinh tồn lại rất khó. Một dẫn đường nhu nhược như cô, có thể sống sót đã là kỳ tích, huống chi còn có vết thương trên người cô nữa, không biết khi nào mới lành lặn ấy chứ.”
Trông cậu ấy như thể không ôm hy vọng gì đối với cô, nếu không phải nể tình cô là dẫn đường, cậu cũng sẽ không mạo hiểm cứu cô về nhà, còn hy sinh thời gian kiếm tiền một ngày, làm hại cậu bây giờ chỉ có thể nhịn đói.
Ở hành tinh Ankara, nguồn thức ăn nước uống là trọng yếu nhất. Thợ mỏ không thể làm công việc thể lực nặng nề như cậu thì không thể kiếm đủ tiền thanh toán dịch dinh dưỡng cần dùng trong một ngày, chỉ có thể tranh thủ sau khi làm việc đi kiếm chút tiền, gom đủ tiền cơm cần dùng trong một ngày.
Nghe cậu nói xong, Trì Am càng lý giải trực quan hơn về hành tinh Ankara, đồng thời cũng biết người này nể tình mình là dẫn đường, có thể nhặt mình từ bên ngoài về nhà đã được coi là thiện lương. Nếu cậu ấy không nhặt mình về mà là một lính gác nào đó, Trì Am có thể tưởng tượng ra kết cục của mình.
Cho nên dù cậu ấy không thể cung cấp thuốc thang và thức ăn cho mình, Trì Am cũng không thể nói gì.
Toàn thân đau đớn, Trì Am mở mắt nhìn tường đá trên đỉnh đầu, quay sang nhìn về phía thiếu niên, phát hiện cậu ấy cứ thế nằm ngủ trên mặt đất. Chiếc giường duy nhất đã bị cô chiếm, cậu ấy chỉ có thể tùy tiện nằm ngủ trên mặt đất.
Còn cái gọi là giường, chẳng qua là dùng mấy tấm ván tổng hợp đặc thù ghép lại mà thôi, thật sự đơn sơ quá mức.
Nếu là thiên kim tiểu thư được nuông chiều như nguyên chủ thì đúng là rất khó có thể chấp nhận. Trì Am trải qua nhiều thế giới, hoàn cảnh khắc nghiệt đến mấy cũng đều từng trải qua, cho nên không cảm thấy có vấn đề gì.
Trì Am không biết lúc này là lúc nào. Thiếu niên này hiển nhiên là một người lạnh lùng, không thích chú ý tới người khác, nhất là dẫn đường nhu nhược được nhặt về như cô, không thể giúp đỡ được gì cho cậu ấy thì lại càng không thèm quan tâm.
Trì Am thở hắt ra một hơi, nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện “Hỗn Nguyên Tâm Kinh”.
Thế giới trước, cô không có ký ức, chỉ có thể tu luyện linh đồ là chủ yếu, linh lực dồi dào toàn thân là nền móng cho kiếm thuật của cô, coi như sai sót ngẫu nhiên. Trải qua bao nhiêu thế giới, kiếm quyết “Hỗn Nguyên Tâm Kinh” đã khắc vào sâu trong linh hồn, mặc dù không có ký ức, chỉ cần cầm kiếm thì vẫn sẽ sử dụng theo bản năng.
Nhớ lại dáng vẻ kinh ngạc của Tư Ngang khi cô đột nhiên biết kiếm thuật trong thế giới khác, cô lại thấy buồn cười.
Lúc tu luyện, Trì Am phát hiện nơi gọi là hành tinh Ankara này mặc dù linh lực rất loãng, nhưng vẫn tốt hơn trong vũ trụ nhiều, vội vàng hấp thụ linh lực rải rác trong không khí vào bên trong cơ thể, chữa trị thương tích trong người.
Thương tích trên người cô rất nặng, vốn dĩ lúc chạy trốn trên tinh hạm đã vì bùng nổ toàn bộ tiềm lực, cơ năng thân thể không theo kịp dẫn tới bị tổn thương nhiều nơi. Sau này khoang an toàn bay trong vũ trụ va chạm với thiên thạch, xuyên qua từng tầng mây sao tiến vào hành tinh Ankara lại bị va chạm nhiều nơi tiếp, cô nằm trong khoang an toàn đương nhiên xui xẻo càng bị thương nặng hơn.
Điều may mắn duy nhất là trong tình huống xui xẻo cỡ này, cô vẫn còn sống.
Chỉ cần sống sót, cô sẽ không sợ bất cứ thứ gì.
Thời gian tu luyện trôi qua rất nhanh.
Khi cảm nhận được thiếu niên đã tỉnh dậy, Trì Am ngừng tu luyện, cũng mở mắt ra.
Thiếu niên súc miệng rửa mặt bằng chậu nước hôm qua bưng về, thấy Trì Am đã tỉnh, cậu nói với cô: “Tôi phải đến quặng mỏ, bình thường đến tối mới về nhà. Buổi tối tôi sẽ mang dịch dinh dưỡng cho cô, cô nhịn một chút đi.”
Trì Am ừ một tiếng, không nói thêm lời nào.
Sau khi nhìn theo thiếu niên rời đi, cô tiếp tục nhắm mắt tu luyện.