Giọng của Samuel đã gọi được Trì Am đi ra khỏi lầu các.
“Chị Trì, làm sao bây giờ?” Vẻ mặt Samuel lo lắng nhìn cô, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Cô đen mặt nhìn lại cậu, cảm thấy đây đúng là một đứa trẻ ngốc, trong lòng thầm cầu nguyện hiệu quả cách âm của căn nhà này tương đối tốt, nếu không thì vị Hoàng thái tử kia mà nghe được lời này, cho dù không hiểu lầm thì cũng sẽ nổi giận đấy?
Trì Am vừa căn dặn cậu đừng nóng vội vừa đi tới cửa, Samuel nhìn thấy dáng vẻ từ tốn này của Trì Am thì bội phục trong lòng.
Mở cửa ra, Trì Am thấy ngay có hai người đàn ông ở cổng.
Hoàng thái tử cải trang thành dáng vẻ khí định thần nhàn*, còn người đàn ông đang cầm một bó hoa hồng vẻ mặt căng cứng, dễ nhận ra trận đọ sức trong im lặng này chấm dứt với sự thắng lợi của Hoàng thái tử.
(*Khí định thần nhàn: khí tức ổn định, thần sắc thư thái, tâm tình bình thản, bình tĩnh, không nóng nảy, thái độ hòa nhã)
Lúc phát hiện cánh cửa lại được mở ra và người mở cửa là Trì Am, người đàn ông đang cầm hoa hồng kia nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: “Am Am, chúc mừng em bình an trở về, xem ra em rất khỏe.” Anh ta vừa nói vừa nhìn thoáng qua Hoàng thái tử, tuy anh ta không nhận ra đây là Hoàng thái tử nhưng khí thế của lính gác cấp SSS vẫn khiến anh ta cảm nhận được một áp lực vô hình.
Hoàng thái tử nở nụ cười không rõ hàm ý với cô, đột nhiên tiến lên phía trước ôm cô, thân mật nói: “Am Am, không phải là chúng ta đã hẹn trước hôm nay cùng nhau đi ra ngoài sao?”
Khi nghe được câu này, trên mặt người đàn ông cầm hoa hồng lộ rõ vẻ giật mình.
Trì Am nhận ra lời anh nói ra miệng thì dịu dàng thân mật nhưng thực ra không phải như vậy, thông qua động tác chân tay của anh có thể cảm giác được người đàn ông này vô cùng để ý tới người đàn ông cầm hoa hồng kia.
Cô không nói gì mà chỉ nhìn hai người đàn ông này, cuối cùng cô chỉ có thể nói: “Đi vào đi đã.”
Hai người đàn ông nhìn nhau một lúc, sau đó đương nhiên Hoàng thái tử điện hạ ôm cả cô vào cửa.
Người đàn ông cầm hoa hồng nhìn chằm chằm vào bóng lưng bọn họ, vẻ mặt phức tạp, cũng đi theo bọn họ đi vào.
Đứa nhỏ ngốc Samuel nhìn thấy cảnh tượng này thì vô cùng tự giác đi rót nước, nhưng cậu chỉ rót nước cho Hoàng thái tử, còn người đàn ông kia thì lại không có. Dù sao thì người đàn ông này có là ai đi chăng nữa, có thể so sánh được với Hoàng thái tử hay sao? Quan trọng nhất chính là chị Trì nhà cậu đã ở bên Hoàng thái tử rồi, cho nên bất kể người đàn ông này có mục đích gì thì dù sao cũng đã bị loại, không cần quá thân thiết làm gì.
Người đàn ông kia vốn đang nhìn Trì Am chăm chú nên không chú ý tới chuyện này, chờ đến lúc anh ta kịp phản ứng thì sắc mặt anh ta có phần xấu đi.
Lại nhìn sang Hoàng thái tử, dáng vẻ vui sướng kia của anh vô cùng đáng giận, chỉ cần là đàn ông thì sẽ đều bị chọc tức gần chết, anh ta cũng không nhìn được trừng mắt nhìn về phía đứa nhỏ ngốc phân biệt đối xử Samuel này. Bởi vì nhìn thấy Samuel là một đứa trẻ vị thành niên cho nên người đàn ông cũng không để ý chuyện nhà của Trì Am lòi ra thêm một người đàn ông.
Người đàn ông miễn cưỡng nói: “Trì Am, lần này em có thể bình an trở về, tôi rất vui mừng. Không biết hai vị này là ai?”
Trì Am chỉ tay vào Samuel rồi nói: “Đây là Samuel Sido, là một người dẫn đường! Chuyến đi lần này nhờ có cậu ấy ra tay giúp đỡ nên tôi mới có thể bình an trở về Đế Tinh, sau này cậu ấy chính là em trai tôi.”
Còn người đàn ông đang cùng cô chen chúc trên chiếc ghế sô pha, bàn tay anh đặt vào bên hông cô như một chuyện đương nhiên thì Trì Am không định giới thiệu.
Khi biết Samuel là người dẫn đường, người đàn ông cầm hoa hồng có hơi bất ngờ nhưng rất nhanh vẻ mặt lại khôi phục như bình thường.
Tiếp đó, ánh mắt anh ta nhìn sang hai người Trì Am ngồi trên ghế sô pha phía đối diện, trông thấy Trì Am lại không khước từ động tác như chuyện đương nhiên của người đàn ông kia, vẻ mặt anh ta tối sầm lại, tâm trạng vô cùng ngột ngạt.
Trì Am lại không cho anh ta có cơ hội nói chuyện, mà cô nói thẳng luôn: “Cảnh Hạo, anh tới chỗ này có chuyện gì à? Nếu như chỉ vì muốn đến thăm tôi thì bây giờ anh đã thấy rồi đấy, có thể đi được rồi. Nếu như anh đến để chia tay thì hai chúng ta chưa từng qua lại, vậy nên không cần phải nói chia tay chia chân gì đó đâu, nếu như là chuyện khác thì tôi từ chối.”
Cô nói thẳng thắn mà dứt khoát, đều chặn lại lời nói của hai người đàn ông.
Cảnh Hạo có chút u buồn nói: “Am Am, em nhất định phải làm như thế này sao? Tốt xấu gì thì chúng ta cũng cùng nhau lớn lên…” Lúc nói câu nói này, anh ta nhìn Hoàng thái tử có phần khiêu khích.
Hoàng thái tử hơi nheo mắt lại.
Còn Samuel thì lại có phần ngạc nhiên, cậu không ngờ đây lại là thanh mai trúc mã của Trì Am, tình cảm của thanh mai trúc mã này còn bền chặt hơn nhiều Hoàng thái tử nửa đường chen chân vào.
Suy nghĩ kỹ lại thì người thanh mai trúc mã tên là Cảnh Hạo này thật ra cũng không tồi, có thể qua lại với nhà họ Trì thì gia cảnh tất nhiên cũng phải là quý tộc của Đế Tinh. Dáng người Cảnh Hạo cao lớn tuấn lãng, còn là một lính gác, nếu như nhìn trúng một người dẫn đường thanh mai trúc mã thì cũng không có gì kỳ lạ cả, kiểu tình cảm giữa lính gác và người dẫn đường lớn lên bên nhau càng bền chặt, xác suất kết hôn càng cao hơn.
Chỉ có điều đối thủ của anh ta là Hoàng thái tử!
So với Hoàng thái tử là hàng real thì Cảnh Hạo chính là một món hàng fake, là phụ nữ thì đều biết mình nên chọn ai.
Trì Am trợn mắt trừng một cái không khách sáo nói ra: “Cũng là vì nể phần tính cảm tử nhỏ cùng nhau lớn lên cho nên tôi mới không ra tay, nếu không thì đã sớm đánh anh ra ngoài rồi.” Ngay cả người nhà họ Trì cô cũng định trùng trị họ một phen, huống chi là thanh mai trúc mã phản bội nguyên chủ này.
Cảnh Hạo vô cùng ngạc nhiên, “Am Am, em thay đổi rồi…”
Trì Am vuốt trán: “Tôi không thay đổi, chỉ là do anh không hiểu rõ tôi thôi.”
Cảnh Hạo bị cô chẹn họng không nói lên lời, cuối cùng ánh mắt nhìn vào người Hoàng thái tử đang đeo kính, không nhịn được nói: “Am Am, em có bạn trai rồi?”
Trì Am cảm nhận được bàn tay bên hông chặt lại, mặt không đổi sắc nói: “Đúng vậy đấy, mặc dù chúng tôi vừa quen nhau không lâu, nhưng tôi lấy kết hôn là điều kiện tiên quyết khi qua lại với anh ấy.”
Lời nói này rất tốt, làm yên lòng Hoàng thái tự điện hạ, anh cong khóe môi lên, rõ ràng là rất vui vẻ.
Samuel ngồi không ở một bên vốn đang chờ xem cảnh hai người đàn ông vạch mặt chiến đấu lại không nhịn được thầm khen Trì Am, lời nói này thật sự có kỹ xảo, vuốt lông thành công.
Cảnh Hạo thì lắp bắp kinh hãi, “Tỷ lệ xứng đôi tinh thần của hai người…”
“Điều này không nhọc các hạ lo lắng.” Hoàng thái tử đột nhiên mở miệng nói.
Giọng nói của anh cố tình đè thấp đến mức dù Cảnh Hạo cảm thấy giọng nói này hình như mình đã từng nghe được ở đâu rồi nhưng cũng không nhận ra được. Cảnh Hạo lại liếc nhìn anh một cái, càng nhìn lại càng cảm thấy quen quen, nhưng lại không biết đã từng gặp ở đâu.
Cuối cùng, anh ta kìm nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, nói với Trì Am: “Am Am, hồi trước Trì Thiến hi vọng chúng ta qua lại với nhau, thật ra tôi đối với em…”
“Chúng ta chưa từng qua lại với nhau.” Trì Am một mực cắn chặt lời này, khuôn mặt không có biểu cảm gì nói: “Vả lại, không phải là anh chuẩn bị đính hôn à?”
Ánh mắt Samuel sáng rực lên nhìn chằm chằm vào Cảnh Hạo, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao Trì Am lại không coi anh ta ra gì rồi.
Cảnh Hạo lại nghẹn họng, ấp úng nói: “Đây chỉ là quyết định của cha mẹ tôi mà thôi, tôi không đồng ý! Thật ra tôi thật sự thích em, sau khi biết em bình an trở về, tôi vui mừng hơn bất kỳ ai. Em không biết là lúc nghe nói tinh hạm em ngồi bị nổ tung tôi đau khổ như thế nào đâu, mãi đến khi đó, tôi mới nhận ra tôi vẫn luôn thích em…”
Hoàng thái tử đột nhiên đứng lên.
Khi đó tiếng nói Cảnh Hạo hoàn toàn dừng lại, trên mặt lộ vẻ phòng bị.
Hoàng thái tử nói với anh ta: “Gần đây có một câu lạc bộ lính canh, chúng ta đi đánh một trận.” Đối phó tình địch thì phải đánh cho gã ta đến mức ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra.
Cảnh Hạo nhìn về phía Trì Am, thấy vẻ mặt cô giống như chuyện không liên quan đến mình thì biết ý của cô, thần sắc của anh ta trở nên ảm đạm, nói thẳng: “Không cần.”
Anh ta đứng lên, ném bó hoa hồng kia vào trong thùng rác, vẻ mặt thành thật nói với Trì Am: “Am Am, quá khứ là tôi đã làm sai, tôi không biết hóa ra mình lại thích em như thế. Chỉ cần em chưa kết hôn, tôi vẫn luôn có quyền theo đuổi em, độ phù hợp tình thần của chúng ta là 60%, đã đạt tới yêu cầu kết hôn, không phải sao?”
Nói xong, anh ta ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.
Trì Am: “...”
Chết tiệt, muốn rời đi thì thẳng thắn chút, còn đào cho cô một cái hố, đúng là gài bẫy chết người không đền mạng mà.
Trì Am tức giận đến nỗi chỉ muốn ép cái đầu của tên “Thanh mai trúc mã” kia của nguyên chủ xuống đất rồi gõ cho vài cái.
Sau khi Cảnh Hạo rời đi, Samuel vô cùng sáng suốt trốn về phòng, dành không gian riêng cho bọn họ.
Hoàng thái tử tháo kính râm trên mặt xuống, nhìn cô bằng đôi mắt màu tím thần bí âm trầm, trong mắt nổi bão.